tử cung của Lưu Hương Lê, ngọc thể của cô run rẩy hàng loạt, cuối cùng hồn vía như không biết ở chỗ nào, đờ đẫn như cọng bún nằm dài mặc cho hỗn hợp tinh dịch và âm tinh tuôn chảy ngược ra bên ngoài cửa miệng âm đạo nhiểu xuống đọng lại thành vũng ở trên tấm ga giường.
Triệu Phàm xuất ra khí lực toàn thân, mạnh mẽ đâm thêm vài cái, từng làn tinh dịch nóng hổi lần nữa bắn tới trên cổ tử cung của Lưu Hương Lê, ông ta không kịp thở nhìn qua người đàn bà xinh đẹp đang nằm dưới thân của mình, trầm mặc sau một lát, Lưu Hương Lê thì đem mặt chuyển qua một bên, hai hàng nước mắt chảy xuống…
Đến khi Triệu Phàm giật mình mở ra hai mắt, trời đã mờ sáng, không kịp suy nghĩ nhiều, cầm lấy quần áo bên giường vội vàng đi ra ngoài.
Đi tới cánh cửa phòng, Triệu Phàm quay đầu lại, nhìn thoáng qua Lưu Hương Lê còn đang ngủ say
.. Trời đã rạng sáng bên ngoài, mây đen bỗng che trời mờ mịt, hình như có cơn mưa trái mùa sắp buông xuống.