Khuê nhìn thoáng qua Trần Nhị Đản, không nói gì chỉtrừng mắt một cái,Trần Nhị Đản đúng là một loại người vô dụng, vừa thấyĐinh Đại Khuê có hành động như vậy, Trần Nhị Đản sợ sệt im re, không có dám nói thêm nữa lời, bởi vì vậy mà La Tử Hàm làm sao coi trọng hắn được.
– Thôi đi Nhị Đản, trưởng thôn tìm tớbàn chuyện làm ăn , đợi lát nữa tớ vềsẽ cùng cậu uống rượu sau.
Đinh Nhị Cẩu xoay mặt nói với Trần Nhị Đản.
Đinh Nhị Cẩu trong lời nói rất rõ ràng, tôi và ônggặp nhau chỉ làbàn chuyện làm ăn chứ không có chuyện gì khác, lẽ ra dù sao Đinh Đại Khuê với Đinh Nhị Cẩu cũng là quan hệ họ hàng, tình nghĩa họ hàng phai lạt từ khiĐinh Đại Khuê lên làm trưởng thôn, đồng thời Đinh Nhị Cẩu cũng có nghe nói, lúc lũ lụt đất đá trôi trong thôn đã làm chết mười một người, nhà nước cấp trợ cấp cho mỗi người bị chết là một ngàn năm trăm đồng, nhưng Đinh Đại Khuê chỉ đưa choĐinh Nhị Cẩu một ngàn đồng, nói cách khác là tham ô tiền cha mẹĐinh Nhị Cẩu chết hết hai ngàn đồng, cho nên Đinh Nhị Cẩu vẫn đối với Đinh Đại Khuê vẫn mang oán hận, nhưng lại không có chứng cớ nên chẳng làm gì được ông ta……………
Tại nhà của Đinh Đại Khuê.
Vừa vào sân, thấy Chân Mỹ Lệ đang đứng ở bậc thềm chính trong nhà, Đinh Nhị Cẩu liềnlên tiếng:
– Mợ, bữa nay đãi cháu ăn cái gì vậy?
– Hừm, có phải hay không ngửi được mùi mợ làm làm thức ăn ngon thì mới chịu tới đây!
Đinh Nhị Cẩu mắng thầm, con bà nó…Chân Mỹ Lệ giữ thể diện cho chồng mình nên nói như vậy,rõ ràng là Đinh Đại Khuê mời mình đến, vậy mà dám nói là mình ngửi được mùi thức ăn nên tới, có ngửi mùi là ngửi mùi trên cơ thể của mợ đó..
Đinh Nhị Cẩu ánh mắt lại lén lút nhìn trộm trên thân thể Chân Mỹ Lệ, không khỏi lại nghĩ tới đêm đó hắn nhìn thấy một thân thể trắng bóng, còn có ở giữa hai chân một bộ lông đen thật dài đen nhánh đẫm nước, dính sát vào cái âm hộ cao hơn bình thường, người đàn bà này, tuyệt đối đúng là một vưu vật hiếm có ở vùng nông thôn .