không vui, mà khuôn mặt lại còn tỏ vẻ khó chịu?
Vương Bạch Lệ nhìn hắn đang ngây ngẩn cả người ra , thì cũng thấy được thái độ của mình có chút không tốt lắm, liền nhẹ giọng lại nói:
– Điều dì hỏi, là cách làm người của dì như thế nào, cháu nói mò bậy bạ gì vậy hả?
Đinh Nhị Cẩu tâm tình dần dần trở nên thăng bằng lại, cười cười xấu hổ, ấp úng nói:
– Làm người à? Làm người . . . làm người rất tốt .
– Đừng nói hươu nói vượn nữa, được rồi, bây giờ cháu nói lời thật trong lòng đi , đừng tâng bốc lấy lòng dì nữa, dì cũng biết, cháu thấy dì cùng một cánh với bí thư Điền Gia Lượng, thì đã không ưa thích, với lại chắc cháu cũng đoán ra được mối quan hệ của dì với bí thư là như thế nào, vào cái ngày dì nhờ cháu giúp, khi vào trong phòng của ông ta, chắc cháu xem dì là người dễ dãi không ra gì , phải không?
Đối với Vương Bạch Lệ cái gì cũng đã biết rõ , Đinh Nhị Cẩu cố gắng gật đầu nhẹ , ấp úng nói: ”
– Vâng. . . là có chuyện như vậy, nhưng bất quá cháu có thể hiểu được dì chắc có nỗi khổ tâm của riêng mình, thật ra dì cũng không có gì là xấu, dì xinh đẹp lại giỏi..nấu ăn, ai mà không thích..
Nghe hắn nói loạn xạ như vậy , Vương Bạch Lệ tự nhiên ở trong lòng cũng thư thái không ít , bình thản nói:
– Trong cơ quan cháu là người mới, thời gian nhận thức với dì ngắn nhất , tính cách mọi thứ không nên nhìn bề ngoài của con người mà vội đánh giá, riêng với cháu, chỉ cần trong công tác không xảy ra bất trắc điều gì , dì sẽ cố gắng giúp đỡ cho cháu.
– Vâng! Cháu hiểu ý của dì.