“cạ cạ” vào nơi nó thích, mặc dù chỉ là sau hai ba lớp vải vóc nhưng cảm giác mà nó mang lại nói chung cũng tương đối khá khẩm.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, một hồi rồi lại một hồi thậm chí mình chẳng thể đoán chắc là bao lâu nữa mà chỉ biết tính đến lúc đó nhịp điệu cạ cạ đã nhanh, rất nhanh.
Khoảnh khắc ấy thực sự là “chỉ còn ta với nồng nàn”, mình cứ ngỡ đang đi trên mây bởi trong tìm thức lúc đó mình như là có phép thuật hẳn hòi thật ấy, có khả năng bay từ đám mây êm ái này qua đám mây êm ái khác mà chẳng gặp chút khó khăn nào.
Trong cái yên ắng của căn phòng giây phút ấy, mình được bay, bay mãi, bay mãi cho đến khi bất ngờ bị kéo tụt xuống bởi câu nói của một ai đấy, nó vang lên rất khẽ khàng và gần thật gần.
-Tui méc Ba mấy người…