có thành viên nào vắng mặt thì chị phải đi trực thay.
-Nay học sao…có bị ốc vịt hông á…_Dì Linh bất giác ngước đầu hỏi mình.
-Nghĩ sao vậy…con học mà 0 điểm…_Mình dè bĩu ra mặt.
-Ai biết…địa gái miết thì đầu nó khùng liền học hành gì…_Dì Linh buông lời xỉa xói.
-Con địa ai đâu…_Mình thở dài ngao ngán.
-Ờm…ở chung với Linh riết thấy Duy ái ái…_Dì Linh gật lấy gật để.
-Vầng…về lẹ đi Dì…đói quá…_Mình lay nhẹ eo Dì.
Vừa lay xong là Dì Linh liền vít ga chạy vèo vèo không kể số gì ai làm cho mình ngồi phía sau phải bấu chặt Dì mà tâm trạng thì vô cùng hoảng loạn.
Về tới nhà mặt mình cắt không còn giọt máu phần vì đói phần vì gió tạt đến mức khi đã yên vị trên cái ghế dựa phòng ăn mà chân mình vẫn còn run bằn bặc.
Chẳng buồn rửa mặt, mình đợi Dì Linh bóc đồ ăn ra từ mấy cái bọc giấy bạc kín là tạp ngay.
Đúng là giấy bạc có khác, giữ nhiệt cực tốt, bỏ vào miệng từng miếng mà vẫn còn nóng hôi hổi.
-Duy ăn xong để đó lát dậy dọn cho…Linh lên ngủ cái…tối qua không ngủ được mà sáng còn dậy sớm nữa chứ…nãy còn sổ sách giờ đuối quá trời quá đất…khỏi gọi dậy nha…_Dì Linh đưa tay lên miệng ngáp dài rồi lững thửng đi thẳng lên hướng cầu thang.
Mình ngồi ăn chầm chậm cũng chừng hơn 15 phút thì xong, đứng dậy mình dọn dẹp, bỏ phần đồ ăn của Dì vào lồng đậy cho kín để giữ ấm các kiểu sau đó đi ra khóa cửa chính rồi lên phòng bỏ cặp với thay quần áo cho mát mẻ sẵn tiện mang đồ sạch xuống tầng hai tắm luôn vì cái thời tiết thưở đó nóng không thể tả.
Đi xuống nhà vệ sinh, mình đẩy cửa vào với tiếng thở dài đầy mệt mỏi thì y như rằng chợt thấy một bóng đen đang ngồi thù lù ở bồn cầu nhìn ra.
Cái tướng người ấy đang một tay chống cằm một tay vắt ngang hai gối nghĩ ngợi gì đó trong khi quần chip đen thì đã kéo xuống tới lưng chừng hai ống chân tự bao giờ.
Là Dì Linh.
Giây phút 4 con mắt to tròn nhìn nhau khiến cho thời gian của ngày hôm ấy tiếp tục dừng lại một lần nữa mà nhường bước cho cảm giác ngỡ ngàng e thẹn bủa vây tứ phía.