thay đổi hẳn vì khi vừa bước ra khỏi WC thì mình đã thấy Dì Linh đứng ngay cạnh cửa phòng vệ sinh tự lúc nào.
-Duy…_Dì gọi mình khi mình vừa ra khỏi WC.
-Dạ…_Mình hết hồn đưa tay ôm tim mà đau đớn chăm chú nhìn Dì.
-Gì á…nhát vậy…chuẩn bị xong thì đi ngủ sớm đi nha…mai đi học sớm á…_Dì Linh quan tâm mình với thái độ vô cùng ân cần nhưng mình lại thấy khá quá đáng.
-Con biết rồi…chị Chi đâu rồi Dì…_Mình lườm mắt, gật đầu rồi hỏi lại.
-Chị Chi đi trực…sáng mới về…giống nay nè…đi ngủ đi…_Dì Linh trả lời.
-Dạ…Dì ngủ ngon…_Mình lại gật đầu rồi đi về hướng cầu thang.
Mình chập chững đi lên phòng khép cửa mà biết rằng ánh mắt dòn xét của Dì vẫn dán chặt sau hai mông.
Với tay, mình tắt đèn khi vừa bước vào phòng mà thoáng nhìn đồng hồ lúc đó là 9h50.
Mình ngủ ngon lành, cho đến khi đột nhiên điện thoại mình run ào ạt.
Vốn bình thường điện thoại mình hay để chế độ im lặng và tuyệt nhiên ít khi đánh thức mình dậy nổi mà nay mình lại mở mắt vì nó canh khuya hiu hắt mới đúng là lạ.
Từ từ hướng ánh nhìn đùng đục lờ đờ, mình cầm điện thoại áp sát vào tai.
Mình: A lô…
Đầu dây bên kia: Duy hả…ngủ chưa…chị Chi nè…chị về rồi…