biết gì hết á…_Dì Linh vừa trừng mắt vừa nói rồi hướng mắt nhìn ra hướng cửa chính để tiếp tục tập trung nói chuyện điện thoại tiếp chứ không thèm đối thoại với mình.
Thở dài vì trước khi xuống mình cũng phần nào đoán trước được thái độ này, dù rằng Dì Linh khá “lạnh” nhưng nói chung vẫn còn tốt hơn là đứng dậy để “lên gối, xuống chỏ”.
Bất chợt, mình để ý thấy bóng ai đó đang đi lại trong bếp, là chị Chi, vừa ngước mặt lên thấy mình là chị cười ngay.Đứng đây chẳng làm gì nên mình bước thẳng vào bếp mở tủ lạnh ra kiếm cái gì uống chứ nói chung bụng cũng đói đói rồi.
-Chị về hồi nào vậy…có thấy chị Na đâu không chị…_Mình ngồi xuống bàn bắt chuyện với chị sau khi đã cầm trên tay chai nước suối lạnh cóng cả tay.
-Chị về hồi canh 8 giờ á…tối qua chị trực….Na nó về nhà nó tối qua rồi mà em…_Chị Chi lau tay rồi với lấy cái rổ mận trên sàn bếp lại ngồi chung bàn với mình, vừa nói xắt các kiểu.
-Sao…chị Na về tối qua rồi hả…sao em tưởng ngủ lại với Dì Linh…_Mình tròn mắt hỏi lại chị Chi.
-Ừm…nghe nó nói bé Linh kêu nó về ngủ đi…chứ có em về rồi nên khỏi ngủ lại…nhà con Na có việc gì đó…_Chị Chi xắt xong thì đưa liền tay cho mình vài miếng rồi lại vừa nói vừa xắt.
-À…dạ…em hiểu rồi…em đâu biết…cứ tưởng chị Na ngủ lại với Dì chứ…mà sao chị không ngủ đi…trực cả đêm giờ còn nấu nướng gì…để em gọi Dì Linh nha…_Mình nhai nhóp nhép rồi nhìn ra hướng Dì đang ngồi đúng ngay lúc Dì cũng đang nhìn về phía mình hên là 4 mắt vẫn chưa liếc trúng nhau không lại toi.
-Không gì đâu em…trực 2 người…người trực người ngủ mà…đêm qua chị ngủ không à…có mệt đâu…cái này Linh nó không biết nấu đâu…chị vừa đuổi nó ra ngồi đó í chứ…à mà Duy nè…_Chị Chi cười tươi nói với mình nhưng bỗng chốc lại nghiêm túc hẳn.
-Sao chị…_Mình tập trung hơn đôi chút khi miếng mận vẫn đang tan trong miệng.
-Sáng chị tan trực rồi về nhà dọn hết các đồ đạc còn sót qua đây rồi…cho chị qua đây ở ít bữa nha…có phiền gì không em…có thì em cứ nói…chị sợ…_Chị Chi vừa nói vừa lưỡng lự.
-Không…thêm người vui mà chị…trước em nói rồi…Dì Linh ở một mình buồn lắm…chị qua đây ở với Dì và em mà đi làm mệt còn nấu ăn vầy em sợ phiền chị mới đúng…chứ ở 3 người mà nhiều gì chị…vui mà…chị đừng nghĩ gì hết á Ba em muốn thêm người quản lí em nữa là…mà nhà bên kia chị bán luôn hay sao…_Mình khua tay giải thích lúm là vì sợ chị Chị lại nghĩ ngợi mấy chuyện không đâu.
-Đồ chị chuyển qua đây quá trời rồi…còn lại chị chuyển qua nhà bé Na gửi bên đó bớt tại nó ít ở nhà nên đồ đạc gửi qua nó xài được gì thì xài…còn nhà đó chị cho thuê…chứ mình chị ở đó hoài giống…tự kỉ quá…_Chị Chi nói rồi cười vén một bên tóc lên trông rạng rỡ hẳn.
Nói chung thì chị Chi nhìn khá đẹp, vẻ đẹp đứng đắn của những người phụ nữ trưởng thành, dù chuyện chồng con buồn phiền lận đận và thỉnh thoảng in hằn nhiều nỗi buồn lên gương mặt chị nhưng xét nét, chị vẫn là một người phụ nữ có tầm gánh vác và đẹp mặn mà lắm.
Mình nói chuyện với chị Chi được thêm lát thì chị lại phải đi đi lại lại để nấu nướng các thứ nên đâm ra càng nói lại càng thấy làm phiền chị hơn.
Lấy cớ xem ti vi mình lững thững đi ra ngồi trên chiếc ghế sô-pha với Dì Linh, Dì thì đầu kia nhưng là ngồi dưới sàn duỗi chân, lưng dựa vào thành ghế như ban nãy còn mình thì ngồi hẳn trên ghế mà cầm remort bấm tẹt ga kiếm kênh.
-Dì Linh có xem phim này hông…con để đây nha…_Mình bỗng quay sang hỏi khi đã kiếm được một bộ phim KBS có lẽ là hợp ý Dì.
-…_Dì Linh im lặng mắt lườm lườm nhìn vào màn hình ti vi mà có lẽ là chỉ bắt đầu lườm từ khi có sự xuất hiện của mình trên chiếc ghế sô-pha mà thôi.
-Dì xem phim này chưa…thấy hay lắm á…_Mình lại tiếp tục bắt chuyện lần hai với thái độ vô cùng vui vẻ.
-…_Dì Linh bất giác cuộn lưỡi sang bên má làm nó cợm lên rồi hạ xuống như thể cú lắm rồi.
Mình dần cảm nhận hình như Dì đang muốn giả lơ không thèm chú ý đến mình thì phải vì thái độ của Dì bốc lên một chút gì đó bất mãn lắm mà có lẽ là do cái chuyện đêm hôm qua chứ không đâu xa.
Lúc đó mình thấy gần gũi và rất muốn quan tâm Dì, muốn nói chuyện vui vẻ để cả hai cùng thấy dễ chịu hơn chứ cứ căng thẳng vầy hoài thì chán chết mất.
Và rồi cuối cùng thời cơ đã đến khi đột nhiên mình liếc thấy ở chân Dì Linh có một cái vết trầy nho nhỏ màu đỏ mà hình như máu ở vết thương còn chưa khô mặt.
Ngay lập tức đầu mình chợt nảy ra ý trêu đùa mà không ngờ được rằng nó lại vô tình để lại hậu quả nghiêm trọng về mặt nhân phẩm sau này của mình.
-Dì Linh ở dơ…chân bị ghẻ rồi gải nên chảy máu hả…hì…gớm trông trắng trắng xinh xinh mà lại ở dơ vại à…_Mình hí ha hí hửng nói nói cười cười khi đã sít lại rất gần Dì.
Vừa nói xong là mình lập tức chỉ trỏ và soi mói liên tù tì vào cái vết trầy nhỏ như đầu đũa sắt ăn cơm nơi đầu gối cặp giò trắng nõn nà của Dì Linh mà không thèm giữ ý giữ tứ gì cả.
Chỉ đúng 5 giây sau khi đứng hình là Dì Linh lập tức quay sang trừng mắt hết cỡ nhìn chằm chằm vào mặt mình với cái vẻ rực lửa căm thù như muốn nhai sống mình ngay tức khắc.
Lúc này mình lấy tay bịt miệng rồi sắc mặt từ từ tái hẳn đi và bắt đầu nhận ra đây là một trong những câu nói ngu nhất trong cuộc đời của mình.