đi nha…thương…_Dì cười to kinh khủng mà nói trong cái điệu “kệ má mi” ấy.
Dì đi lại chỗ tiếp khách sau đó nằm dài trên chiếc ghế sô-pha lớn bật ti-vi xem.
Mình vì quá đói nên nuốt cũng phải tầm 4, 5 chén cơm mới ngưng lại chút ít.
Mà không hiểu sao bụng vẫn cứ cồn cào nên cứ thế mình táp lấy táp để cho đến khi căng tròn và ngồi thở hồng hộc.
Đi lại tủ lạnh kiếm cái chai nước tu vài hơi cho cơm xuống hẳn.
Phủ phê khoan khoái cái bụng mình đi vào nhà vệ sinh rửa mặt mũi cho tơm tất.
Sau đó đi ra hướng phòng khách nhìn quang quẩn và thấy Dì đang trong trạng thái như này.
Chẳng hiểu con gái con nứa Dì mà cứ tự nhiên quá thể.
Mặc dù biết là hai Dì cháu nhưng cũng phải giữ ý tứ.
Nhưng phải công nhận là nhìn vào cái tướng nằm của Dì Linh khiến nhiều hình ảnh lại bủa vây lên đầu mình khắp tứ phía.
Đứng suy nghĩ hồi lâu trong tư thế hoàn toàn bất động.
Mình tiến lại gần cửa chính và khẽ khép lại từ từ.
Khép thật kín nhưng không khóa vì sẽ…gây tiếng động.
Trần trệt nhà mình lúc nãy đã tràn ngập vào một thứ ánh sáng như chạng vạng tuy là nhìn rõ mặt người nhưng lại rất êm dịu và lẩn khấc.
Cái tầng sáng mà khiến cho ai chìm vào cũng đều sẽ được ngon giấc.
Và rồi mình nhẹ nhàng với những bước đi rất khẽ khàng ít tiếng động…