là ngày mai con xuất viện được không?Chứ con nghe mùi thuốc là đau đầu lắm…Hồi nhỏ bị bệnh nặng cỡ nào cũng không nằm viện được đâu…nhanh giúp con đi Mình năn nỉ và nắm tay Dì giựt giựt
– Thôi, để Dì hỏi thử…Dì cũng ghét ở bệnh viện lắm Dì cười nhẹ rồi đứng dậy bước đi.
Mình vui vì Dì không quá để bụng và cũng không tự thấy có lỗi với mình nhiều về chuyện đó.Mình muốn Dì quên đi chuyện ấy…Mình làm khổ Dì nhiều rồi…
…
Sau đó, Dì Linh đi hỏi thì bác sĩ nhất quyết không chịu nhưng với tài thuyết phục của Dì thì cuối cùng bác sĩ cũng đồng ý ình được về nhà nhưng phải hứa là dưỡng sức, không được làm việc nặng để sức khỏe có thời gian hồi phục nhanh hơn…
Về nhà trong ròng rã một tuần mình chỉ toàn ngủ…ngủ dậy thì ăn…ăn xong lại ngủ…đi ị và tè trong bô hết vì chân cẳng vẫn còn nhức lắm…nhưng từ từ thì tất cả cũng đâu vào đó…
Vẫn Dì một tay chăm sóc mình từ miếng ăn tới giấc ngủ…Đôi khi mình thấy Dì ngủ gục bên giường mình như dạo trước…thương Dì lắm cơ.
Mà thỉnh thoảng mấy anh chị bên khách sạn qua thăm làm cho nhà mình dạo ấy rôm rả hơn hẳn…nhiều đêm mọi người tổ chức hát karaoke hay ăn nhậu tới một hai giờ sáng không thôi…làm cho cô quản lí mới vào làm phải gọi điện thoại cho chú bạn Ba, chú ấy nẹt ột tân nên từ đó mọi chuyện mới êm ấm trở lại…Đến khổ!
Các vết thương của mình dần tháo băng và chỉ còn là những vệt máu khô tấy lên trên bề mặt da chờ ngày lành lặn và bong tróc…riêng cánh tay và đầu gối thì cần thời gian lâu hơn hẳn…
Nhưng mình thì đã trở nên quá khó chịu với cảnh ngồi một chỗ với mình mẩy hôi hám…tuy mình tự lau rửa hằng ngày nhưng vẫn bực lắm…nên một ngày kia…sau cái mốc về nhà một tuần hai ba ngày gì đó…
Mình nói khẽ khi Dì đang ngồi đầu nệm lột cam ình…..
– Dì ơi…người con rít ráy quá…con…con muốn đi tắm…
Sau câu nói đó, chợt Dì nhìn mình lung lắm…kiểu nhìn soi mói và rất là đểu nhé.Tay Dì chống hờ bên mang tai, mắt bắt đầu liếc liếc lườm lườm.
Chợt Dì trả lời:
– Ừ…Được! Trả lời với cái mặt gian gian và khá là hóc hiểm…kinh vãi hà!