của mình chỉ mang tính chất chữa cháy tạm thời là chính, nhưng chí ít thì tính cho đến lúc đó mình đã có thể chắc chắn rằng hiện tại ở nhà Dì Linh hẳn là đang rất rối rắm và hoảng loạn bởi lẽ công cuộc làm ăn đã chẳng thể diễn ra trôi chảy như thường lệ vì tình trạng mất kết nối.
Cảm giác nhẹ nhõm đó đúng thật là vẫn rất chan chứa mãi cho đến tận khi đã về tới trước cổng nhà, ấy vậy nhưng điều tệ hại đánh dấu sự bắt đầu muộn cho một buổi tối đầy tai quái mà ban đầu mình vẫn cứ ngỡ là sẽ rất êm ả kia lúc bấy giờ mới thực sự xảy đến. Cụ thể là vừa khi mới dắt xe vào trong hông nhà để rồi sau đó bước lên thềm hè thì đột nhiên chiếc điện thoại cảm ứng nơi túi quần sau của mình lại thình lình rung lên nhè nhẹ, ngay tức thì nỗi bất an tràn ngập đến mức mà vừa đưa tay vào trong túi lấy điện thoại ra xem mình lại vừa run bần bật như thể đã đoán biết trước được nguyên nhân của vấn đề. Và cuối cùng thì kết quả hệt như suy nghĩ, cảm giác thất thần không hề sai khi hỡi ôi đập vào mắt của mình ngay lúc đó là biểu tượng tín hiệu wifi đã được kết nối hiện lên kế bên cột sóng nhà mạng, nơi góc trái màn hình điện thoại “như chưa từng có cuộc chia li”.
Tái mặt, mình vội vàng khép chặt cửa nẻo các thứ rồi liền lúc phi thẳng lên tầng ba đứng chưng hửng đoạn ngay trước cửa phòng với đôi mắt hướng đăm đăm không rời về phía hiện trường vụ án ban trưa. Một màu đen u uất như thường lệ bao trùm lên toàn bộ khung cảnh bởi vẫn chưa hề có bất kì một nguồn sáng nào được bật mở trên tầng này trước lúc mình đặt chân về đến nhà, vậy nên càng rõ ràng hơn khi trông nhìn những thứ đèn chớp tắt ánh lên từ hộp phát wifi mà ban chiều không có cáp vào đã thiếu hẳn một màu thì giờ đây chẳng hiểu vì một lí do nào đó mà chúng lại hiện ra đầy đủ cả thảy trước đôi mắt gần như đang long lên sòng sọc của mình.
Vẫn chưa thể tin hẳn vào cái viễn cảnh oan trái khôn lường trước mắt, mình sau đó liền lập tức đảo bước đi lại gần với mục đích là phải sở thị cho bằng được phần dây cáp nằm sát bờ tường mà hồi trưa đã ủ mưu nghiến đứt, nhưng nào có ngờ đâu khi chỉ vừa tiến tới được chừng vài ba bước trên mặt sàn gỗ thì trớ trêu thay cả hai chân của mình đều bất giác dẫm lên một chất dịch gì đó vô cùng nhầy nhụa, dinh dính và thoạt đầu khi mới vừa tiếp xúc với lớp da mỏng nơi lòng bàn chân của mình thì dịch vị đó liền nhanh chóng tỏa nhiệt, không chỉ đơn giản là nóng mà lại còn rát nữa. Thậm chí trong bóng tối mờ mịt mình đôi lúc loáng thoáng cảm giác như đang có những sợi dây vô hình đầy rối rắm ra sức giữ lấy cả hai bên chân khiến cho mình trong phút chốc thật không dễ dàng gì mà thoát ra được.
-Linh ơi…Linh…Linh ơi…cứu…cứu Linh ơi…_Vì quá sức hoảng loạn nên ngay trong cơn nguy kịch mình thất thần gọi lớn tên của người mà tâm trí nghĩ đến đầu tiên khi ấy.