sai 10 thì em cũng sai 8…thôi mình quên đi chị…đừng nhắc tới nữa…chị xuống dưới đó cố gắng giữ gìn sức khỏe…em về đây…_Mình nói xong thì liền đi thẳng ra ngoài.
Ra khỏi phòng mình bất giác đứng lại nhìn Ti khi trông thấy cô bé đang loay hoay cố gắng thay đồ cho một con búp bê nhỏ có mái tóc vàng hoe. Đến lúc tưởng chừng như đã sắp sửa đảo bước ra sân để lấy xe đi về thì đột nhiên cô bé lại nhìn mình cười mỉm chi.
-Anh…anh da trắng ăn chè hông…_Bé Ti chợt cất tiếng ngọng nghịu.
-Hủm…chè trên bàn đó là của mẹ mua cho Ti mà…cho anh ăn thật à…_Mình nghiêng đầu cười đáp.
-Ăn với Ti…nè…anh lại đây…lại đây…_Bé Ti đưa tay vẫy mình.
-À ừm…cám ơn Ti nhé…_Mình ậm ừ rồi cũng bước lại.
Vừa thấy mình có ý muốn bước lại gần thì cô bé đã liền vội đưa tay lên bàn cầm lấy một li chè nhỏ để đưa cho mình ngay bằng một vẻ mặt thân thiện và vô cùng đáng yêu. Thực sự tính cách này rất khác so với các bé con thường thấy không thích chia sẻ quần áo, quà tặng và nhất là đồ ăn của mình cho bất kì ai kể cả người quen.
-Anh cám ơn nhé…à ai vẽ móng tay cho Ti mà đẹp vậy…_Mình cười tươi đón lấy rồi chợt cất lời bông đùa.
-Đẹp hông…Ti có móng tay đẹp…_Bé Ti ngoe nguẩy rồi đoạn cố gắng với tay tới lấy một li chè khác trên bàn để mở nắp.
-Ti để anh mở giúp cho…à chắc là mẹ vẽ cho Ti hả…nhìn đẹp quá ta…_Mình mở li chè đang cầm trên tay để đưa cho cô bé rồi vội lấy li chè của cô bé đặt ngược trở lại lên bàn.
-Hông…ba Ti vẽ cho Ti…Ba đang vẽ Ti lại nhờ…ba vẽ cho Ti luôn…_Bé Ti húp một ngụm rõ kêu xong mới thủng thẳng đáp.
-Ừm vậy à…hì…ủa mà…hủm…_Mình cười rồi chợt thấy hình như có chút gì đó gờn gợn.