đanh mặt lại.
-Dạ chuyện gì bác…bác biết chuyện gì…_Mình chợt chau mài khó hiểu.
-Chuyện của con với con Tú Anh…nãy hai đứa làm gì trong phòng này bác đều nghe thấy hết…_Bác Thanh Hoa trừng mắt nhìn mình.
-Chuyện của con với chị Tú Anh ạ…à không như bác nghĩ đâu…nhưng chuyện đó thì liên quan gì đâu bác…_Mình bình tĩnh.
-Thì bác đã biết hết chuyện xảy ra giữa hai đứa nhưng bác hứa sẽ giữ kín chỉ cần…chỉ cần con xóa gíúp tên bác trong danh sách trước khi gửi cho ba con là được…_Bác Thanh Hoa thoáng cúi đầu.
-Không được đâu bác…chuyện của bác lấy cắp đồ trong kho con chưa thể giải quyết ngay cho bác được vì còn phải xem xét thái độ ăn năn…nhưng bây giờ con nghĩ chắc con không thể xem xét được nữa rồi…còn chuyện con với chị Tú Anh bác muốn nói ai nghe cũng được…con với chị ấy chẳng hề xảy ra chuyện như bác nghĩ…_Mình thẳng thắn nói rõ.
-Đứng ngoài bác nghe hết rồi…xóa giúp bác đi Duy bác hứa sẽ không nói cho ai biết chuyện này mà…_Bác Thanh Hoa vẫn cố gắng nài nỉ.
-Không có chuyện gì hết bác à…nhưng thôi giờ con phải về đây…con chào bác…_Mình đứng dậy vì không muốn cuộc nói chuyện tiếp tục thêm nữa.
Nói xong thì mặc kệ bác ấy mình liền cầm luôn bịch hồ sơ đi vào trong phòng tắm lấy ví tiền nhân tiện vệ sinh qua mặt mũi một lần nữa và trả lời tin nhắn của chị Chi sau đó mới lửng thửng bước ra ngoài thì bất chợt chứng kiến một cảnh tượng thật khó có thể nói thành lời, bác Hoa chẳng biết tự khi nào đã quyết định cởi bỏ tất cả các thứ quần áo đang mặc trên người xuống để khoả thân nằm lõa lồ trên giường nhìn mình cười tươi rói.
-Bác…bác làm gì vậy…_Mình choáng váng bước lại gần, miệng lắp bắp.
-Bác biết Duy lớn rồi…Duy cũng muốn mà…lại đây con…lại đây với bác…bác không nói ai biết đâu…_Bác Thanh Hoa thản nhiên ngồi dậy vẫy mình rồi lẳng lặng dạng háng chân ra.