cấp 3 nhớ là năm lớp 10 tụi chị mới chính thức gọi là yêu…chứ cả hai đứa học chung với nhau mấy năm cấp 2 có dám nói gì đâu…lơ tơ mơ lắm Duy chứ đâu phải như con nít bây giờ điện thoại với máy tính lúc nào cũng tâm sự mấy chuyện tình cảm được…tụi chị chỉ nói chuyện được lúc trên lớp với khi ra về ngồi ghế đá thôi vì tối thì ba chị ngày đó còn sống cấm tiệc ra ngoài…nụ hôn đầu tiên…à không…phải nói là lần chạm môi người khác giới đầu tiên của chị đúng y ngày 20 tháng 11 năm lớp 10 luôn…cả trường làm lễ còn bọn chị thì chạy ra bãi giữ xe sau trường…_Chị Tú Anh thơ thẩn kể.
-Chỗ gửi xe sau trường…không có bảo vệ sao chị…_Mình đưa tay chống cằm hỏi dò.
-Không cưng ơi…trường cấp 3 của chị có hai sân gửi xe…sân trước và sân sau…sân sau đầy xe thì khóa cổng sau lại để cho tất cả xe đến muộn ra sân trước…bình thường thì trường học hai ca sáng chiều trong khi ngày lễ thì phải dồn hết lại buổi sáng nên xe đông lắm…sân sau đầy là khóa lại chẳng ai canh nên vắng lắm…_Chị Tú Anh giải thích.
-Dạ…vậy còn nụ hôn đầu…_Mình hỏi.
-Hôn đâu mà hôn tụi chị chỉ chạm môi thôi…tuy là chạm nhưng xao xuyến cực kì luôn nha…mà nói chung thằng đó cũng không có tốt đẹp gì bởi chiều 30 Tết nó rủ chị đi lên chùa hái lộc chung với nó…nghĩ lại thấy bực thiệt chứ…_Chị Tú Anh chậc miệng.
-Dạ sao chị…lên chùa sao không tốt…_Mình ngạc nhiên.
-Bắt đầu khúc này bậy lắm á…nên kể không ta…_Chị Tú Anh ghé sát thì thầm vào tai mình.
-Kể…_Mình gật đầu chắc nịch.
-Ừa em muốn nghe thì chị kể…ngày đó dưới chị đâu có nhiều nhà nghỉ hay khách sạn vầy đâu Duy…có cũng không dám vào vì sợ người quen nhìn thấy lại về méc ba mẹ…30 âm nó rủ chị lên chùa hái sứ mà hình như nó tính trước là đường lên chùa có cái ngã rẽ vào khúc “Đình nghỉ chân” rồi…mà cũng không phải là cái đình gì đâu chỉ là mấy cái ghế với một cái bàn đá người ta gọi là đình vậy thôi…để mấy người đi chơi xa hay lên chùa mệt rẽ vào nghỉ…sau khi ôm ấp no nê thì nó nói chị tuột quần xuống đến gối rồi nằm lên bàn sợ có ai rẽ vào thì cả hai còn kịp chạy…_Chị Tú Anh cười mỉm nhìn mình.
-Dạ rồi sao nữa chị…làm gì…_Mình háo hức.
-Cái thằng nhóc này vô duyên…thì làm những gì cần làm chứ làm gì nữa…em chưa từng “chịch” à…_Chị Tú Anh cười bẻn lẻn.
-“Chịch”…”chịch” là gì chị…_Mình ngớ người vì động từ này quá mới.
-Khờ ta…là làm chuyện trai gái á…vầy nè…em làm rồi đúng không…_Chị Tú Anh uốn cong ngón trỏ và ngón giữa tay cái tạo thành một hình thoi rộng sau đó cứ lấy ngón cái tay phải đút vào rút ra.
-À dạ…em rồi…_Mình lúi cúi ngại ngùng.
-Đó…vậy mà em không biết từ “chịch” à…”chịch” là kiểu nói của mấy đứa bọn chị thời học sinh…còn chữ “sừng” nữa…cấp hai chỗ chị có trò mấy đứa con gái hay đi vỗ mông mấy thằng con trai…cha nào bị vỗ xong mà thấy phía trước quần cưng cứng là mấy đứa trong lớp nói…sao nhỉ…à mày đang bị “sừng” à ý nói là đang cứng á…ghê lắm…học sinh cái gì chẳng chơi chẳng làm…thời nào cũng vậy thôi nhưng có điều nó biến chuyển sang nhiều hình thức khác…_Chị Tú Anh đưa tay quàng vai mình.
-…_Mình mím môi gật gù.
-À để chị Tú Anh kể tiếp chuyện ban nãy…cái này thầm kín lắm nha…thương lắm mới kể cho nghe đó…_Chị Tú Anh đá lông nheo với mình.
-Dạ…_Mình nhíu mài tập trung.
-Hồi đó chị chưa biết gì hết và nó cũng vậy…nó leo lên người chị rồi đút vào sau đó nhún nhún chút xíu lại tuột ra…phải hơn 10 phút như vậy mà Duy biết 10 phút trong khi hai đứa đều đang tò mò nó lâu đến mức nào không…may sao cuối cùng chị cố gắng thả lỏng hết cỡ nó mới vào được…vừa vào thì cái của nó đâm rách màn con gái của chị cái “sựt”…đau như bị dẫm trúng đinh luôn…đau thấu trời xanh mà đụng cái thằng người yêu chị nó hơi thiếu i-ốt…vừa bị rách xong đáng lẽ để chị về nghỉ đằng này nó còn cố gắng “chịch” mà đụng cái quần chị lúc đó đâu có được kéo xuống hết để mà dạng háng ra đâu vì sợ ai đó đi tới…nên mới nói 3 phút sau đó là cực hình…vừa nước mắt đầm đìa giữa trời xanh chiều 30 vừa có cảm giác giống như đang bị ai đó cầm cây gai chà sát vào một vết thương hở đang rỉ máu vậy á Duy…đau mà không nói được…xui nữa là cái của nó vừa nhỏ lại vừa yếu…nó không kiềm để rút ra ngoài được mà ra luôn bên trong làm nguyên cái Tết đó chị với nó đều sợ dính bầu mặc dù chị đã uống thuốc ngừa thai rồi…sau vụ đó thì vào học thêm ít tuần là thi giữa kì…thi xong thì nhà nó chuyển xuống Sóc Trăng luôn…mất liên lạc…_Chị Tú Anh bồi hồi ngán ngẫm khi nhớ lại.
-Sau đó sao chị không quen ai nữa…_Mình thắc mắc.
-Phải có duyên nợ chứ Duy…không có duyên với ai nên chị chẳng muốn quen…với lại chị đi làm xong rồi lại về bên trung xá…thời đi học không quen thôi chứ kể từ khi đi làm trên khách sạn này sao quen được nữa…lịch trực của chị dày lắm…_Chị Tú Anh lắc đầu.
-Vậy khi nào chị tính nghỉ làm…không cưới chồng trên này thì cũng phải về quê kiếm anh chồng chứ chẳng lẽ sống một mình hoài…_Mình quan tâm.
-Hả…khùng vậy…chị đang có công ăn việc làm đàng hoàng gửi tiền hàng tháng về lo cho mẹ với em trai đi học…tự nhiên lấy chồng chi cho mang cái gông…mà chị để ý ai lấy chồng theo duyên số thì đa phần hạnh phúc còn lấy chồng theo cưỡng cầu hay cố gắng tìm người lấy đại…nói chung là tìm chồng á thì đa phần không hạnh phúc…lấy càng thêm khổ nên thôi chị là chị đợi duyên thôi Duy ơi…_Chị Tú Anh trải đời.
Chững lại khi cảm thấy bản thân đã đi hơi xa thậm chí là còn có những lời nói mang hàm ý can thiệp vào cuộc sống của người khác, mình thừ người giả vờ ra vẻ thoải mái lắm nhưng thực chất là vẫn đang cố gắng hết sức để đẩy ánh mắt rời xa khỏi cặp đùi trắng nõn của chị Tú Anh bởi từ nãy đến giờ suốt câu chuyện chị kể cứ thỉnh thoảng mình lại liếc nhìn chúng.
-Chị Tú Anh mặc đồ vào đi rồi còn về nghỉ ngơi nữa…_Mình chống tay đứng dậy thu dọn đống sổ sách đang vất vưởng trên ghế cho trở lại vào bịch khi nghĩ rằng câu chuyện sẻ chia đã kết thúc.
-Đâu được về Duy ơi…lát 11 giờ 30 chị lại phải vào trực luôn mà…chị trực từ trưa hôm qua đến 6 giờ chiều nay được về tính ngủ xíu rồi lát dậy tắm rửa để 11 giờ qua bên khách sạn trực tiếp nhưng lại bị gọi lên sớm nè…không thấy hai mắt chị thâm quầng luôn sao…_Chị Tú Anh than thở.
-Vậy ra lát chị phải trực trong khi hồi chập tối chưa ngủ đủ giấc ạ…em…em xin lỗi…_Mình lí nhí.
-Ừa…em làm chị mang mình mẩy chua lè hôi hám chạy qua đây luôn nè…chưa tắm rửa gì luôn…nãy mới nhắm mắt được gần nửa tiếng…bắt đền á…_Chị Tú Anh vừa nói vừa đi lại giường nằm xuống, trề môi than trách.
-Vậy chị ngủ đi…em ngồi đây canh cho chứ giờ về bên khu trung xá rồi lát lại qua thì mệt lắm á…chị ăn gì không em xuống mua…_Mình cảm thấy có lỗi vô cùng.
-Nãy ngồi bên ngoài chị có nhai một ổ rưỡi bánh mì thịt rồi…còn nửa ổ ở hộp nhựa trong túi xách á…Duy ăn không chị lấy cho ha…_Chị Tú Anh chống tay ngồi dậy định đi lại chỗ bàn.
-Dạ thôi…nãy em ăn với đám bạn rồi…_Mình xua tay.
Như đã đề nghị, mình ngồi đọc tạp chí để giữ yên lặng cho chị Tú Anh ngủ bù vào khoảng thời gian nghỉ ngơi đáng ra chị phải được nhận sau cả ngày chăm chỉ trực ca hôm qua. Nhưng trái lại với dự đoán của mình và đồng thời cũng là mong muốn của chị, cứ ngỡ rằng khi nằm xuống chị Tú Anh sẽ nhanh chóng chìm vào một giấc ngủ thật sâu vì trông chị lúc ấy rất mệt mỏi nhưng dè đâu suốt 10 phút đồng hồ sau đó chỉ toàn là những màn trở mình ngang dọc đầy khó chịu, những cú gãi sột soạt vào phần bụng dưới mà chỉ cần liếc nhìn cũng đã đủ thấy đau rát.
-Chị không ngủ được ạ…_Mình lên tiếng khi trông thấy chị Tú Anh vừa bật dậy với vẻ mặt nhăn nhó.
-Ừa…mắt chị cứ díu lại mà càng nằm lại càng không ngủ được…càng nằm càng ngứa ngáy…_Chị Tú Anh lờ đờ bực tức với bản thân.
-Ngứa hả…hay là do chưa tắm không ta…_Mình rụt rè nói.
-Không đâu chị biết lí do mà chứ có lúc ba ngày chị không tắm luôn nhưng cũng không có khó chịu như vầy…_Chị Tú Anh lắc đầu nguầy nguậy.
-Gì…ba ngày không tắm…_Mình bĩu môi.
-Ờm…ngày cao điểm tour khách vào Sài Gòn hay mấy khi vài đứa trực chung trong nhóm có việc bận phải nghỉ dài ngày thì chị phải quần quật luôn đó…có khi 5 ngày…_Chị Tú Anh chậc miệng.
-Vậy thì mệt lắm nhỉ mà lần này do sao chị Tú Anh không ngủ được…hay do lạ phòng…hay tại em ngồi đây…_Mình ngó nghiêng.
-Không phải đâu…chị dễ ngủ lắm chỉ cần mệt là nằm đâu cũng ngủ được…có khi chị đi làm về bên khu trung xá vào phòng đóng cửa cởi giày rồi ngồi dựa tường ngủ luôn…có khi sáng dậy nhiều lúc thấy mình vẫn đang nằm trong bồn tắm…đủ hết…_Chị Tú Anh suýt xoa.
-Vậy còn lần này thì do sao chị…chị cố ngủ đi chứ không thì em áy náy chuyện ban nãy chị quản lí gọi chị lên đây lắm…_Mình nài nỉ.
-Chị thì chị biết lí do khiến chị không ngủ được…mà hả Duy phải chịu khó giúp chị thì mới được á…_Chị Tú Anh liếc mắt nhìn mình.
-Đừng nói em phải hát ru nha…_Mình phỏng đoán.
-Duy nghĩ chị vẫn còn là con nít à…tế nhị hơn chút nữa…_Chị Tú Anh cười mỉm chi.
Vừa mới dứt câu chị liền nhanh chóng dịch người xuống khỏi giường để bước vội lại ghế sa lông ngồi ngay bên cạnh mình, sau đó bắt đầu thì thầm những lời nói thẹn thùng nho nhỏ chỉ vừa đủ nghe.
-Duy có hứa giúp chị thật không đó…_Chị Tú Anh vùi đầu vào cánh tay mình lí nhí.
-Nhưng mà chuyện gì mới được…chị phải nói em mới biết giúp được hay không đã chứ…_Mình dè chừng.
-Duy phải hứa thì chị mới nói được chứ không tự nhiên chị nói ra thì nhục lắm…mấy nay chị mất ngủ cũng vì chuyện tế nhị này đó…hứa giúp chị đi Duy…_Chị Tú Anh than ngắn thở dài.
-Rồi em hứa đó…chị nói đi…_Mình gật đầu