không ngờ tới, chưa thể gọi là tình yêu mà đơn giản đó chỉ là sự quan tâm quý mến nhau một cách đầy màu sắc được nuôi dưỡng và chất chứa qua từng ngày, từng tháng, từng năm và cực kì khó dung tả thành lời vì trong tâm trí mỗi người khi ấy hình như vẫn chưa một ai hiểu rõ về thứ cảm giác mông lung đang lớn dần trong chính con người mình là để dành trọn vẹn cho đối phương.
Vệ sinh cá nhân xong, mình xuống nhà uống li nước sau đó mới lên phòng đóng cửa, hẹn báo thức rồi tắt điện. Với tay cầm điện thoại khi đột nhiên thấy nó sáng bừng giữa một màu đen xuyên suốt xung quanh, có tin nhắn vừa tới từ số máy ban nãy.
Tin nhắn của nhỏ Yến: Ông nên nhớ kĩ những điều ông đã hứa…tôi nói là làm.
Chau mài khó chịu vì ngay cả đến lúc chuẩn bị đi ngủ mà nó còn cố gắng khè mình chắc có lẽ là lại muốn mình ôm gọn hình bóng điêu ngoa của nó vào trong những giấc mơ đây mà, cái con này đúng thật là càng lúc càng quá quắc.Thở dài rồi trở mình qua lại một lúc lâu thì may thay cuối cùng giấc ngủ ban khuya cũng tự giác tìm đến mình, nó trống vắng và sâu lắng đến cái độ khi tiếng chuông báo thức vang lên từ cái đồng hồ được đặt ngay cạnh nệm lúc trước khi đi ngủ là mình liền lập tức tỉnh dậy sảng khoái, tràn đầy sinh lực như thể đã trải qua một giấc mộng nhiều ngày đêm.Ngó ngang ngó dọc, mình chống tay đứng dậy đi lại bật điện khi kim dài vừa chuyển qua khỏi số 3 đôi chút, mở cửa phòng mình dò dẫm bước xuống tầng hai.
…Cốc…cốc…cốc…
-Linh ơi…hơn 5 giờ 15 rồi kìa…dậy chuẩn bị đi kìa…_Mình vừa gõ cửa vừa í ới gọi.
-Vào đi…Linh dậy lâu lắc rồi…_Tiếng con gái thản nhiên.
Nghe thấy tiếng nói phát ra từ trong phòng khiến mình hơi bất ngờ tẹo vì cứ ngỡ đêm qua Dì Linh thức khuya tính sổ sách thì ắt hẳn sáng nay phải dậy muộn lắm, dè đâu còn dậy sớm hơn cả mình mà giọng điệu xem ra cũng không có tẹo nào là dấu hiện của ngái ngủ cả.Đẩy cửa vào trong khi Dì Linh vẫn đang ngồi chòm hỏm trên nệm, mang mắt kính và với cái bàn tính trên tay.
-Chưa xong nữa hả Linh…_Mình bước lại ngồi trên chiếc ghế ngay cạnh bàn.
-Ừa…tối qua giờ Linh cứ ngủ gật rồi ngồi dậy tính xong lại ngủ gật…_Dì Linh trề môi nhõng nhẽo.
-Sao tối qua nói còn 3 trang thôi mà…_Mình nhướn mài.
-Thì 3 trang đó chứ…3 trang A4…tính xong một dòng là phải cộng trừ nhân chia phần trăm với 2 hoặc 3 trang khác nữa…dễ ăn lắm á…_Dì Linh nũng nịu.
-Vậy khi nào mới xong…_Mình hỏi tiếp.
-Cũng sắp rồi…đánh răng rửa mặt trước đi Duy…Linh xong cái là đi luôn…tại chị kia đợi bên khách sạn đúng 5 rưỡi để gọp sổ á…_Dì Linh thúc ép mình xong lại hí hoáy với cái máy tính ngay.
Nghe Dì Linh nói vậy khiến mình cũng có cảm giác như thời gian đang rất cận kề mặc dù chuyện này không thực sự liên quan tới mình.Đứng dậy bước nhanh chân vào phòng tắm để đánh răng rửa mặt, vệ sinh xong thì mình lập tức lên phòng thay quần áo rồi cầm cả cặp xách bước xuống phòng Dì Linh đúng khi đồng hồ vừa điểm 5 giờ 40 phút.
-Linh…trễ rồi đúng hông…_Mình bước tới cửa phòng là liền hét lớn.
-Ờ…còn dòng cuối…lấy…Duy lấy dùm Linh…mở tủ lấy dùm bộ màu đen đi…mấy hộc tủ bên phải á…ngăn thứ hai từ trên xuống…màu đen nha…lấy xong để lên bàn…_Dì Linh hơi hốt hoảng vội vã nói mà không buồn nhìn mình.
Mình ậm ừ rồi lẹ làng bước vội tới chỗ tủ quần áo, canh đúng ngăn tủ mà Dì Linh vừa đề cập nắm tay kéo ngay ra thì lập tức đập vào mắt là đủ thứ đồ lót từ xanh tới đỏ, từ tím đến hồng, từ trắng tới đen, từ chấm bi đến sọc ca rô vuông có tam giác có và kẻ thẳng bút chì cũng có. Để ý thấy duy nhất chỉ có bộ đồ lót vải ren đen viền cực nổi bật là được để riêng ra một góc như được ai đó chuẩn bị sẵn, chẳng buồn suy nghĩ mình vơ vội rồi hấp tấp đứng dậy đặt nó lên mặt bàn cạnh thỏa son và quyển tạp chí đọc dở.
di-toi-la-mot-teen-girl.83Mình ngồi đó lò dò đợi Dì Linh hoàn thành những bước cuối cùng liên quan đến hai tờ giấy A4 mà thỉnh thoảng lại quay sang liếc nhìn bộ đồ lót đang để chổng chơ trên mặt bàn, nhìn không phải vì biến thái gì đâu mà tại đầu óc mình lúc đó có đôi chút tức tối khi đột nhiên nhớ lại những vấn đề xoay quanh ” câu chuyện chiếc áo ngực màu xanh thần thánh” mà cũng vì đồ lót của Dì Linh mà mình bị con Yến ẻm bùa câm buộc phải giữ mồm giữ miệng đây này.
Đờ đẫn chờ đợi chừng hơn 5 phút sau thì cuối cùng Dì Linh cũng cẩn thận tính toán xong xuôi hết cả, liền nhanh chóng Dì Linh đứng dậy bước lại chỗ tivi lấy giỏ xách nhặt từng cuốn sổ đang bị vứt vươn vãi trên nệm bỏ vào trong rồi hộc tốc bước lại chỗ bàn nơi mình đang ngồi cùng bộ đồ lót bên cạnh.
-Để con ra ngoài cho Linh thay đồ nha…_Mình thấy vậy liền nhướn mài.
-Hủm…thôi khỏi…Linh còn chưa đi vệ sinh nữa…để vào phòng tắm rồi thay trong trỏng luôn…_Dì Linh híp mắt cười.
Vơ vội bộ đồ lót cộng thêm cái áo ngủ hai dây mỏng tang, Dì Linh bước vội vào phòng tắm để làm vệ sinh cá nhân và thay đồ cho đến khi đồng hồ vừa điểm đúng 10 phút thì từ ngoài cửa phòng một bóng dáng quen thuộc xuất hiện với khuôn mặt đang cúi gằm nhìn xuống ngực và một tay thì thản nhiên chỉnh chu phần áo lót màu ngà hơi bị lệch cứ như thể chiếc áo hai dây mỏng tang đang mặc bên ngoài dày cui và che chắn kĩ lưỡng lắm vậy.
di-toi-la-mot-teen-girl.84Không cần quan sát kĩ mà chỉ đơn giản như lúc này là ngồi đối diện mà mình vẫn có thể trông thấy hầu hết tất cả, từ kẽ ngực được tạo nên bởi sự dồn nén của áo lót cho tới vòng eo thon gọn vô cùng và cả hai phần háng lộ liễu đầy kích thích là nơi bắt đầu của đôi chân dài miên man kia đều được mình ghi nhớ, quan sát mười mươi rõ mười đủ để chứng tỏ độ hớ hênh và mỏng tang của phần áo bên ngoài.
-Sao kêu lấy màu đen…mà giờ mặc màu trắng…trắng bóng…_Mình tròn mắt ngây thơ.
-Á…thấy hả…tại nay mặc đồ trắng…mặc màu đen sợ nổi quá…bình thường mặc thì hông sao…nhưng viền nó…nổi lên quá…kệ người ta…_Dì Linh trề môi.
-Con thấy hên hởi vậy thôi…_Mình cười khì gãi đầu.
-Ủa…mà sao còn ngồi đây…muốn coi Linh thay đồ luôn chắc…xuống nhà dắt xe đi…đù thấy ớn hà…_Dì Linh lườm yêu mình.
-Con tưởng Linh nói con đợi…_Mình ú ớ ráng ngồi xem cảnh nóng.
-Đi nhanh đi ông khùng…_Dì Linh kéo mình đứng dậy sau đó nắm liền hai vai đẩy dịch ra khỏi phòng rồi đóng sầm cửa.
Chẳng hiểu sao chỉ với vài cử chỉ qua lại nhỏ nhoi đó thôi lại khiến mình vui vẻ hẳn, nụ cười nở hoài không ngớt mãi cho đến khi mình dắt xe ra khỏi cổng đứng đợi con người kia, chừng thêm một lúc thì Dì Linh cuối cùng cũng đi xuống với bộ váy công sở và áo sơ mi vô cùng chỉnh chu, bước thật nhanh ra ngoài để khóa cổng sau đó xe mình vội rồ ga đi khỏi ngỏ, qua vài nẻo đường rồi khẽ dừng lại như ý muốn của Dì Linh.
-Duy…thèm xôi thịt…_Dì Linh thầm thì từ phía sau.
-Vậy chắc tới đầu đường chỗ ngã 3 bên kia nha…bữa thấy người ta mua đồng lắm…_Mình ngoáy đầu lại.
-Ừa…_Tiếng Dì Linh cười khì hòa lẫn trong gió.
Ghé vào mua xôi xong chúng mình cố gắng thật nhanh đi về hướng khách sạn rồi khẽ thắng lại ngay thềm hè trước cửa.
-Rồi…Linh vào đây Duy đi học đi…_Dì Linh bước xuống cười mỉm chi với mình sau đó đi vội vào trong.
-…_Mình gật đầu chào Dì Linh khi chuẩn bị quay đầu xe.
Lửng thửng trên đường mà tính ra thì giờ này đối với Dì Linh là muộn chứ đối với mình lại khá sớm vì thường thì trường mình vào lớp lúc 7 giờ 15 trong khi giờ này còn chưa được 6 rưỡi nên mình cứ thế chậm rãi lả lướt trên những nẻo đường quen thuộc rồi thình lình chợt nhớ đến cô Trang, vội rồ ga mình băng qua vài con đường tắt sau đó hối hả dừng lại trên một nẻo đường ngập tràn nắng sớm.Đoạn ngay trước con ngỏ rộng, mình móc điện thoại lướt danh bạ rồi bấm số.
Mình: A lô…con Duy nè…
Cô Trang: Ừm…hì…mới sáng sớm nghe giọng Duy gọi mẹ thì thấy…ngày hôm nay mọi việc chắc thuận lợi rồi đó…gọi mẹ có gì không…còn sớm mà…
Mình: Con đánh thức mẹ hả…mẹ đang ngủ à…
Cô Trang: Không…mẹ dậy lâu rồi…giờ mẹ đang tập thể dục trước sân thôi….
Mình: Dạ…mà nay mẹ có đi làm không…
Cô Trang: Có…lát 8 rưỡi mới lên…chiều 3 rưỡi về rồi…sao vậy Duy…
Mình: Mẹ ăn xôi không…con đang ở trước ngỏ nhà mẹ nè…
Cô Trang: Ủa nay sáng con đi học mà phải không…sáng sớm mà…đâu cần mua đồ ăn cho mẹ đâu…lỡ trễ giờ học sao…
Mình: Tại con mua xôi gần nhà mẹ nên sẵn qua đưa rồi đi học luôn…vậy nha…con ghé qua rồi đi học liền đó…
Cô Trang: Ừm…để mẹ ra ngoài đầu ngỏ cho…giờ này xóm vắng có ai đâu mà…Duy…con nhớ nhích xe qua bên kia đường chỗ con đường nhựa đó rồi chạy vào độ 5-10 mét có bức tường mới xây chìa ra ấy…đứng sau đó nha…mẹ ra liền giờ…
Mình: Dạ…con biết rồi…
…Tút…tút…tút…
Nghe lời cô Trang dặn, mình rồ ga chạy sang hướng bên kia ngay trước con đường nối vào một nhà máy đã bỏ dở khi công trình còn chưa được thi công xong, dừng xe ngay trước bức tường cạnh vài cái cây bóng lá khá rậm, mình cứ thế đứng đợi.Chừng hơn 5 phút thì cuối cùng cô Trang cũng bước ra từ ngỏ với làn da trắng dưới nắng sớm và vận trên người là nguyên một bộ đồ tập thể dục với vài hạt mồ hôi còn hãy lấm tấm để đi lại phía mình.
di-toi-la-mot-teen-girl.85Quay đầu ngó về hướng ngỏ, nhìn sang hai bên đường và cả hướng con đường nhựa nối vào công ty góc trong cho đến khi chắc rằng chẳng có bất kì bóng người nào cô Trang mới lẹ làng bước lại chỗ mình đang đứng hấp tấp hỏi.
-Giờ này chưa đi học nữa…mua đồ ăn cho mẹ làm gì không biết…_Cô Trang cười mỉm đứng lại sát mình.
-Dạ chưa…nay con đi sớm mua đồ ăn sáng…gần nhà nên đem qua cho mẹ luôn…chỗ đầu ngã 3 đọan trước KFC đó…_Mình cũng cười theo Cô.