gục trên một cánh tay mà kế bên đầy ắp những sổ là sách nhìn phát đã sợ, thoáng chốc mình đi lại định bụng lay Dì.
-Linh…Dì Linh…Linh ơi…_Mình thì thầm vào tai nhiều lần nhưng vẫn chẳng thấy động tĩnh gì.
Nhìn mặt Dì Linh lúc này thật đẹp, ngủ mà vẫn khép miệng khiến đôi môi chúm chím trông vô cùng đáng yêu, thật dễ khiến cho cánh đàn ông xao xuyến đến chừng phải ngẩn ngơ liếc nhìn như mình bây giờ vậy.Đó là còn chưa kể bên dưới chiếc váy liền thân độc nhất một dây tròng quanh cổ kia chắc chắn chẳng có đến một mảnh đồ nhỏ nào, cứ nghĩ đến việc đó lại khiến mình muốn trân gân lên cười thật sảng khoái vì lâu lắm rồi mình chẳng nắm giữ bí mật của bất kì ai mà toàn bị người khác nắm thóp là chính.Tính trêu đùa Dì Linh nhưng thiết nghĩ cả ngày nay Dì đã phải quần quật rồi thôi thì cứ để Dì nằm đó ngủ lát dậy tính tiếp vậy.Quay lưng lại, mình bước về phía trước vài bước nhưng rồi lại thấy không cam tâm, cứ thấy khó chịu thiếu thiếu sao đó.Vò đầu vuốt tóc suy tư, mình lặng lẽ bước lại gần bên cái dáng con gái đang nằm nghiêng đầu kia rồi khẽ khàng vén tóc đặt lên má phải cô ấy một cái hôn lặng tiếng.Tích tắc trôi qua thật mỹ mãn khi cái cảm giác về độ mịn màng của da thịt trên má Dì Linh cứ như nỗi ám ảnh cương quyết bám chặt vào vành môi mình, đến mức mà khi chuẩn bị bước vội đi mình còn phải nhanh tay bụm miệng cười khì.
-Mấy người gan nhỉ…hôm nay dám hun tui luôn…_Tiếng con gái vang lên từ ngay sau lưng khi mình còn chưa kịp bước.
Giật nảy người ngoáy đầu nhìn lại phía sau, mình chết cứng ngay tại chỗ khi trông thấy đôi mắt Dì Linh từ từ mở ra tròn lẳng kèm ngay sau là một nụ cười nhếch miệng manh trá của kẻ cả, kẻ đã bắt quả tang được thủ phạm ngay khi hắn vừa gây án, nụ cười hệt Edogawa Conan.