mọi cảm xúc và chịu đựng trong mình lại quay về với con số 0 tròn trĩnh.Thoáng nhìn gương mặt Cô khi cô Trang vẫn đang còn nhắm nghiền mắt nhăn nhó vì cú hộc tốc quá mãnh liệt của mình trước khi có cuộc gọi đến, mình quyết định làm liều.
Đặt điện thoại trên bàn sau đó khẽ cúi thấp người xuống, mình ôm chằm lấy cô Trang nắc liên tục khiến Cô phải cong người nghiến răng chịu đựng đầy khắc khổ nhưng tức thay gần hơn 3 phút sau tình hình vẫn y như cũ chỉ có mỗi cô Trang là rên í oái ngày một to hơn trong khi mình chẳng có mấy thay đổi, chắc có lẽ vì đầu óc mình đang mãi suy nghĩ về việc đi đón Dì Linh.Nhẹ nhàng dừng lại, mình ngồi thẳng người dậy thở dài nhìn cô Trang nói khẽ vừa đủ nghe.
-Cô…chắc con phải đi…Dì gọi quá…_Mình thật sự cảm thấy có lỗi.
-Ừm…Cô biết rồi…thôi con đi đi…_Cô Trang mở mắt ra nhìn mình cười rồi khẽ gật nhẹ đầu.
-Độ nửa tiếng con quay lại…_Mình rút thằng nhỏ ra khỏi háng chân Cô sau đó liền đứng dậy tìm kiếm đồ dùng quần áo.
-Ừm…để Cô ra mở cửa cho…_Cô Trang cũng ngồi dậy ngay sau đó hấp tấp mặc quần áo lại như cũ.
Đầy đủ quần áo, điện thoại, ví bóp mình lập tức đi thẳng về hướng bếp nơi có căn phòng tắm quen thuộc lúc trước mình và cô Trang đã từng có những kỉ niệm đáng nhớ, để rửa ráy tắm táp mà không quên nguấy đầu lại nhìn sắc mặt Cô một lần nữa khi Cô đã chỉnh chu váy áo gần như xong xuôi.
Rửa ráy sạch sẽ thơm tho, mặc quần áo chỉnh tề ra dáng nam sinh thanh lịch với phong thái đỉnh đạt y như trước khi tới đây, mình gần như chạy ra ngoài phòng khách vì lo sợ lâu quá Dì Linh lại xỉa xói khi giáp mặt.Cảm nhận được phần nào sự hạn hẹp về thời gian, cô Trang nhanh chóng kéo nhẹ váy áo che đi phần háng chân để rời khỏi ghế đứng dậy phụ mình kiếm chìa khóa.
Chạy thẳng ra sau nhà lấy xe, mình cắm chìa rồi lên ga đề thẳng ra cửa cổng nơi cô Trang đã đứng một bên đợi sẵn.Lao ra khỏi cửa, mình phóng như bay về trung tâm thành phố mà không kịp ngoáy đầu lại nhìn Cô thêm lấy lần nào.Qua những con đường tắt vắng bóng người với cái nắng đổ lửa, qua thêm vài khu chợ nồng mùi rau quả từ mặt đất bốc lên, qua cả những cây đèn đỏ kẹt cứng xe cộ giờ nghỉ trưa cuối cùng sau hơn 20 phút đồng hồ mình cũng có mặt trước cửa khách sạn bên quận 5 để móc điện thoại bấm số Dì Linh.
Mình: Con đang đứng trước cửa khách sạn nè…Dì đâu con không thấy…
Linh: Trời…lâu lắc…tui mới đi xuống hầm để xe nà…mới xuống né nắng nà…
Mình: Xuống đó chi không biết…vậy giờ sao…con xuống đó hay Linh lên đây…
Linh: Xuống đi…lên mỏi chân quá…
Nuốt nước miếng đánh ực thành tiếng, mình thì bỏ cả nồng ấm chịu nắng chịu nôi chạy như điên qua đây trong khi người phụ nữ này lại đi núp nắng, cáu tiết đến mức mà cục nghẹn trồi lên tới cổ họng nhưng vẫn buộc lòng phải biết tiết chế, giữ điện thoại mình trườn ga đi xuống hầm xe nhìn quanh mà tuyệt nhiên chẳng thấy bóng của đứa con gái cao kều, đỏm dáng nào cả.
Mình: Linh đâu…con xuống mà vẫn không thấy…
Linh: Kế chiếc xe màu trắng á…
Vừa nói xong là đầu dây bên kia cắt ngang cuộc gọi, hơi nhăn mặt mình lại như chỉ dẫn rồ ga trườn tới gần chiếc xe màu trắng duy nhất dưới hầm thì vừa khít thấy ngay một dáng đứng quen thuộc bên kia màn ảnh tuy chỉ là từ vai lên nhưng lại chẳng thể nào nhầm được khuôn mặt ấy.Kít lại, mình quay sang liếc xéo khi Dì Linh mang giày búp bê đang đứng chéo chân cong người ngay bên cạnh chiếc xe màu trắng tay ôm sổ, vai đeo giỏ xách nhắm mắt cười mỉm chi ra điều hạnh phúc giản đơn lắm.
-Làm màu chi…con chạy gần tới đây là đã thấy mặt Dì Linh bên này rồi chứ đâu cần phải đứng trước mặt…_Mình thở dài ngao ngán.
-Cái đồ “dô diên”…không biết lãng mạn là gì à…sống khó quá vậy…_Dì Linh hụt hẫng nên liền nghiến răng chau mài.
-Lãng mạn gì không biết…mà có ví sao kêu không có tiền…_Mình nhìn qua một lượt rồi chỉ tay ngay vào cái giỏ xách trên vai Dì.
-Hủm…điên…bộ hổng biết phân biệt giữa giỏ xách và ví hả…có giỏ xách nhưng chắc gì đã có ví bên trong chớ…_Dì Linh lờ đờ mắt.
-Ừm rồi…Linh lên đi con chở qua quận 3…_Mình chậc miệng.
-Ờ…mà Linh đói quá…đói muốn xỉu…giờ mà qua đó chắc xỉu tại cửa…_Dì Linh cúi đầu buồn bã.
-Chứ giờ sao…con chở Linh xong quay lại với tụi bạn nữa…_Mình nhắn trán.
-Vậy bỏ tui chết đây luôn đi…chở mà hối hối vầy thôi khỏi chở đi…bye…_Dì Linh nhỏng nhẽo khiến cho anh bảo vệ đi ngang qua cũng phải bậc cười.
-Cười gì hả…_Dì Linh hóa sói nhếch mép lườm ảnh.
-Anh có cười gì Linh đâu…Duy qua rước Dì hả em…_Ảnh lắc đầu nguầy nguậy cười lém lỉnh.
-Dạ…em đang học mà Dì bắt qua…khó quá anh…_Mình gật đầu buồn bã nhìn ảnh.
-Ừm…anh làm ở đây anh biết mà…Linh hay hành…à không…_Ảnh cười thông cảm với mình rồi chợt buột miệng.
-Hay gì…gì là gì…trả tám chục đi rồi nói gì nói…_Dì Linh tiếp tục gấu với anh ấy.
-Ế…ế…anh nợ Na mà…có nợ Linh đâu…sao đòi anh…_Anh xua tay liên tục.
-Nhưng Na nó nợ tui…hông biết…liệu hồn…_Dì Linh giơ nắm đấm.
-Ok…ok…_Ảnh gật đầu trông rất thương mà hoàn cảnh hiện tại cũng không khác mình là mấy.
Số là ảnh vui miệng cá độ với chị Na chuyện gì đó 100k nhưng lại thua độ nên mua ngay một ổ bánh mì trừ ít nợ trước mặt Dì Linh, không phải là không có tiền trả ngay mà ảnh muốn trừ dần kiểu còn có đường bắt chuyện và bông đùa chọc ghẹo thường thấy ở các anh chàng vui tính ấy mà.Sau khi nói chuyện với ảnh một lúc lâu, mình và Dì Linh cùng ghé lại một tiệm đồ chay gần đó.Thú thật là ban nãy trước khi đến nhà cô Trang, mình thật cũng chưa có gì vào bụng đâu nhưng một phần vì ngại một phần lại có “nhiều chuyện” muốn làm hơn so với việc ăn nên đành trả lời qua loa để Cô khỏi phải lo nghĩ, bây giờ thì chẳng còn gì phải lo lắng, mình cúi đầu hồng hộc ních nguyên một bụng trong khì Dì Linh mặc dù trước đó than đói quá mà giờ đây lại ăn như mèo, từng miếng từng miếng câu giờ rõ ghét.
-Linh xong chưa…_Mình ngồi xỉa răng lí nhí dò ý người đối diện.
-Sao…vội lắm hả…thôi đi đi…để tui đi bộ qua bên đó cũng được…_Dì Linh liếc mình ngay.
-Đâu…đâu có…con ngồi đợi được mà…Linh ăn chậm thôi…_Mình lắc đầu cười vui vẻ.
-Ờ…_Dì Linh gật nhẹ đầu làm màu cực độ.
Nói vậy thôi chú mặc dù trả lời khá ương ngạnh nhưng tốc độ ăn của Dì Linh tăng lên thấy rõ nên chỉ một thoáng sau là xong xuôi hết cả, rõ là con người nói một đằng làm một nẻo.
-Cô ơi tính tiền cho con…_Dì Linh cười nhẹ nói với cô chủ quán.
-Ủa…sao nói không có tiền…_Mình chau mài khi thấy Dì Linh móc từ trong túi xách ra cái ví quen thuộc.
-Muốn ăn chung cho vui…sợ mấy người bỏ bữa thôi…ăn một mình buồn lắm…_Dì Linh nhếch mép cười gian xảo.
-Trời…vậy sao hông nói để con từ từ qua…_Mình nhăn trán.
-Nói rồi có qua đâu…mà chạy nhanh lắm hả…sáng tui đi taxi qua bên này mà…_Dì Linh hí hửng.
-Vậy xe cũng không hư luôn…_Mình thở dài vì bị ăn vố đau.
-Không hư luôn…_Dì Linh bắt chước giọng buồn bã mình.
-Độc…Dì Linh hay ghê…._Mình vỗ tay vờ tán thưởng.
-Ừm…tui hay gơ…_Dì Linh cũng vỗ tay đành đạch y chang.
Tính tiền xong xuôi, mình cùng Dì Linh ra xe để qua khách sạn bên quận 3 mà ngồi phía sau Dì Linh cứ gật gù ngủ gục trên vai mình.Tính ra nếu hôm nay mình không được nghỉ học thêm thì giờ cũng đã vào học được hơn 10 phút rồi chứ chẳng có thời gian để cho Dì Linh mài nheo bông đùa như thế này.Qua vài con đường ngập nắng, xe chúng mình dừng lại trước cửa khác sạn bên ấy.
-Linh qua đây ngủ hay làm việc á…_Mình hơi quay đầu về phía sau khi cảm thấy Dì Linh vừa cử động đôi chút.
-Làm chớ…ngủ sao có lương trời…_Dì Linh thẳng răn thiếu tình cảm.
Tạm biệt Dì Linh, mình lửng thửng quay xe chạy bon bon qua các nẻo đường hướng về nhà cô Trang với tốc độ không thực sự vội vã tuy cơ thể thì lại bắt đầu hừng hực với những ham muốn đầy mê hoặc, nguyên do vô cùng đơn giản:Tiêu cơm.Hơn nửa tiếng sau, mình đã có mặt trước cổng nhà cô Trang nhẹ nhàng cho tay kéo chốt sau đó lẳng lặng đẩy xe vào trong để khóa cổng lại.Không đẩy nữa mà leo lên xe, mình dùng chân đạp đất để có thể trườn êm nhất về phía sau nhà, đá chống rồi chậm rãi bước lên phía cửa chính.Đập vào mắt mình khi vừa bước vào là hình ảnh cô Trang đang nhắm mắt ngủ thật sâu cũng trên chính chiếc ghế ban nãy với bộ đồ cũng của ban nãy, thiết nghĩ chắc có lẽ vì mệt quá mà cô Trang ngủ quên tự lúc nào.Tiến lại gần bàn nước, mình uống tách nước để sẵn trong khay mà ban sáng cô Trang rót mời sau đó thản nhiên cởi bỏ tất cả vải vóc đang mặc trên mình rồi chậm rãi ngồi xuống đất ngay bên cạnh ghế mà Cô đang say giấc.Khẽ vén vài sợi tóc mai đang ươn bướng che đi khuôn mặt thanh tú ấy, mình chống tay ngắm nhìn Cô hồi lâu.Cô không giống Dì Linh, không có kiểu ngủ trong sáng và hồn nhiền hết mực như thế nhưng ở Cô mình cảm nhận được sự lặng lẽ của những cam chịu, nét đẹp hài hòa của sự từng trãi và những khao khát rất đời thường rõ nét.Chợt nhớ lại những kỉ niệm của ngày đầu khi mình vừa đặt chân đến ngôi nhà này, cứ ngỡ là mới hôm qua thôi nhưng mà cũng phải công nhận thời điểm đó mình gan thật việc gì cũng muốn làm, muốn thử mà nhờ vậy nên mới ít nhiều có được “thành quả” hôm nay.
Lại thêm vài phút nữa trôi qua trong quãng thời gian dài của sự chờ đợi, chán nản mình lưỡng lự kéo nhẹ phần váy của cô Trang lên quá rốn sau đó rụt rè dùng vài đầu ngón tay vạch khéo một bên háng của chiếc lót lót sang bên mà tuyệt nhiên cô Trang vẫn không hề hay biết.Nghiêng đầu nhìn sơ qua, mình có thể dễ dàng trông thấy việc hai mép thịt nơi cửa mình Cô vẫn đang còn hơi tấy đỏ vì những pha va đập canh đứng trưa ban nãy, cười thầm