nhiều, phần đầu của cô Trang gần như đổ gục xuống nệm trong khi phần chân cũng có dấu hiệu chùn xuống để hai đầu gối tựa lên phần mép nệm ghế chống đỡ cả thân người.Mọi thứ dần ổn định, không vội vàng mình đưa cả thân người ôm chầm phần eo Cô từ phía sau rồi nhẹ nhàng lách hai tay lên xoa bóp phần ngực của cô Trang ra điều quan tâm lắm đồng thời không nói không rằng tiếp tục đưa thằng nhỏ lại gần cửa mình cô một lần nữa để ấn nhẹ vào, lần này thì trơn tru và không còn qua nhức nhối như lần trước.Dịch chuyển hai tay về phần hông cô Trang, mình nắm chặt chúng lấy đà rồi bắt đầu nhịp từ từ phần bụng dưới về phía mông cô để cả hai dần quen với nhịp điệu sắp tới.Ban đầu chỉ là những tiếng “…nhót…nhép…” khi phần bím đẫm nước của Cô phải căng ra chịu sự dày vò của đầu khấc cu cậu mình nhưng dần dà chúng ngày một to và mạnh hơn khi âm thanh “…tạch…tạch…” vang lên đều khắp căng phòng bởi hai phần háng chân va chạm gián tiếp vào nhau quá nhiều, thêm nữa là mặc dù giảm cân nhưng phần mông cô Trang chỉ săn chắc hơn chứ không hề nhỏ đi tẹo nào.Mọi chuyện cứ tiếp diễn cũng phải gần 5 phút sau, mặc dù đê mê và lạc khoái lắm nhưng từ từ cả hai đều có cảm giác mỏi nhừ vì đều phải đứng khụy mà nhất là mình, có điều lạ là tuy hai chân cứ như được dịp rã rời nhưng ngược lại độ bình tĩnh và kiên trì của thằng nhỏ chẳng hiểu sao lại như được nâng lên một bậc mặc dù nó chịu tác động rất nhiều từ sự co thắt bím của cô Trang lại thường xuyên có cảm giác tức tưởi mỗi khi phải vào sâu trong cái nơi ấm nóng ấy nhưng lại chẳng hộc tốc buông xuôi như mọi khi mà chỉ đơn giản là một khúc thịt nung núc đang hết mình mang lại cho thân chủ tất cả các xúc cảm mãnh liệt của tình dục, đoán chắc có lẽ là do trước khi đứng đây mình đã bị “out” một lần nên mới có cảm giác “lâu bền” như thế này.
Và cũng thật may mắn là tinh thần quật khởi đó vẫn tiếp tục duy trì một lúc lâu sau khi mình gần như tê cứng hai chân để đi đến quyết định chuyển sang một tư thế thoải mái hơn.Đẩy thật mạnh phần bụng dưới về phía trước vài ba cái để thằng nhỏ và cái bím ẩm ướt va chạm với nhau thành tiếng thật kêu “…bạch…bạch…”, mình đột nhiên chững lại rồi vòng tay ra phía trước ôm đỡ phần bụng dưới của cô Trang sau đó từ từ nhích cả thân người gần hơn về phía chiếc ghế sô-pha dài mà Cô vừa chống tay để cả hai cùng đáp xuống ở tư thế nghiêng sao cho hai bộ phận nhạy cảm nhất vẫn dính chặt vào nhau.Mọi thứ diễn ra thật êm đẹp khi gương mặt trái xoan vẫn đang mướt mồ hôi nơi vầng trán của cô Trang thoáng nở nụ cười mỉm chi như thể thầm nhủ “Nhóc này…hôm nay nhiều trò quá!”.Ở cách hạ cánh này mình thực sự không muốn nằm song song với Cô vì nếu vậy thì hai chân mình lại phải cử động nhiều hơn nếu tiếp tục quan hệ, kèm theo với việc phạm vi hoạt động thực sự bị rút ngắn bởi khoảng trống nệm ghế đã bị thu hẹp hoàn toàn mặc dù cô Trang đã cố gắng nằm thật sát ra ngoài rìa ghế.Nín thở lấy hơi, mình xoay người chậm chạp ngồi dậy tìm vị trí thuận lợi nhất ngay dưới phần mông cô Trang sau đó lại bắt đầu nhấn thật nhanh, thật mạnh phần hạ bộ để thằng nhỏ lại xé toan và chui tọt thật sâu vào bên trong cửa mình của Cô chỉ tích tắc.Trái lại với suy nghĩ của mình, vị trí này thật sự rất hợp lí và hoàn hảo cho những cú thúc chắc nịch và mạnh mẽ dễ dàng bùng nổ, và cũng không quá khó khăn để đẩy nhanh tốc độ khi quan hệ đạt đến cao trào mà bằng chứng là khi mình chỉ vừa kéo nhanh được vài nhịp là cô Trang lại tiếp tục thở gấp, chau mài và rên rỉ ngày càng to, hơn hẳn ban nãy.
Nhịp điệu lúc nhanh lúc chậm cộng thêm sự co bóp liên hồi của các cơ thịt sâu bên trong cửa mình cô Trang khiến cho thằng nhỏ mình lúc nào cũng có cảm giác run rẩy tưng tức nơi đầu khấc vô cùng đê mê và khoái cảm nhưng chẳng hiểu sao cái ý muốn buông xuôi như thường thấy mãi không đến thậm chí là hơn 5 phút nữa đã trôi qua.Không biết nên làm thế nào cho phải chỉ biết cứ “cố đấm ăn xôi” thôi, cứ kích thích cao độ như vầy thì cuối cùng thời khắc ấy ắt cũng phải đến, nghĩ vậy nên mình lại càng tiếp tục đẩy mạnh phần thân dưới va đập ngày càng mạnh bạo vào mông cô Trang hơn mãi cho đến khi, bất giác Cô lên tiếng.
-Duy…Duy…để Cô nằm ngửa ra…cái này buốt quá…_Cô Trang thở đứt quãng thầm thì.
-…_Mình thở hồng hộc gật đầu lia lịa vì nói chung việc đổi tư thế hay không không quan trọng bằng việc hai mắt cá chân của mình đang tê rân, cần giải lao đôi chút.
Chống tay ngồi dậy, cô Trang nhích người tách phần thân thể bên dưới ra khỏi mình rồi lẹ làng nằm ngửa gối đầu lên chiếc gối ngay cạnh nơi đặt đầu của ghế sô-pha với ánh mắt mơ màng chờ đợi.Tuy còn khá mỏi nhưng sau khi đã quan sát thật kĩ mọi hành động của cô Trang mà nhất là đôi mắt, mình nhoài người bò lại thật sát để đặt thằng nhỏ vào háng chân của cô rồi đẩy nhẹ, nhưng tiếc thay do đặt đầu gối vào đúng phần nệm nhún của ghế nên cu cậu của mình bị trật ra đâm tứ tung vào hai bên háng chân chứ tuyệt nhiên chẳng chịu chui tọt vào bên trong chiếc bím kia.Lúc đó cô Trang cũng ngạc nhiên ra mặt nhưng chỉ thoáng sau là lại liền cười mỉm, Cô cố gắng bành thật rộng hai chân sang ngang sau đó dùng vài đầu ngón tay kéo nhẹ hai phần mép bím để tất cả mọi thứ lộ tồng ngồng ra trước mặt mình đến mức vài thớ thịt hồng hào vốn được che chắn cẩn thận thì nay cũng có thể dễ dàng trông thấy tỏ tường.
Chẳng còn lí do nào để trật nữa, mình úp người nằm đè lên Cô khiến thằng nhỏ chui tọt vào sâu hết mức bên trong hai mép thịt không mấy khó khăn rồi lửng thửng, mình luồn cả hai tay từ dưới nách lên phần vai cô Trang lấy đà để cu cậu “vào, ra” liên tù tì.Cảnh lạc khoái ái ân vừa dừng lại cách đây chưa lâu mà bây giờ lại được dịp tràn lan khắp phòng khách khiến cho thân thể của mình và cô Trang chợt nóng ran, từng giọt mồ hôi ban nãy chỉ kịp đong đầy và lăn nhòa nơi vầng trán, cánh tay, tấm lưng, gang bụng thì bây giờ đã rả rích và lả chả xuống nệm ghế và hòa lẫn trên da thịt lẫn nhau.Thứ nước nhợt nhạt tiết ra từ cửa mình cô Trang bị khuấy động và hòa trộn liên tục bởi một cái muỗng núc thịt dần dà lan ra và bám đầy lên đám lông ngay bên trên bộ phận nhạy cảm của hai thân thể nhanh chóng tạo nên một những hình ảnh không thể nhục dục hơn.
Hơn 3 phút sau, nhịp va đập dần chậm lại không phải vì “đỉnh điểm” của cơ thể mình đã đến mà đơn giản vì phần eo mình đã thấm mệt và mỏi kinh khủng, không còn nhanh như được trước nên mình cố gắng nhích người xuống ngặm chặt một bên vếu mút liên tục sau đó nhoài người hôn ngấu nghiến khắp phần cổ và một bên gáy khiến Cô né người vì nhột vô cùng tình cảm.Mọi tiếng động và xúc cảm bắt đầu quay lại khi phần eo của mình khá khẩm hơn, vẫn là những cú nấc và ép người liên tục không ngớt vào sâu bên trong háng chân của Cô khiến cho nhịp thở của cả hai hòa quyện và vang lên không ngớt.Nhưng mọi sự trớ trêu hình như đã gắn kết quá chặt chẽ với số kiếp của mình, đau đớn khôn xiết và buồn bã khôn nguôi trước cái thói đời bạc bẽo bởi dân gian có câu “Trời đánh, tránh bữa ăn” ấy vậy mà mình đang “ăn” nhưng vẫn bị trời đánh những hai lần, là bởi cái điện thoại quái quỷ của mình đang bình yên lại đột nhiên rung lên thêm một lần nữa, kiểu như nó toàn chọn thời điểm để rung vậy mà ức chế nhất là khi mọi cảm giác đang thăng hoa lại bị phá rối, lần này cũng chẳng phải ai xa lạ bởi “Người phá rối B” chính là Linh kute.
Chau mài nhoài người tới với tay cầm điện thoại, mình chạm “nút xanh”.
Mình: A lô…
Người phá rối B: Ứm…chở tui dùm đi…
Mình: Nhưng con…đang…đang với bạn bè mà…
Người phá rối B: Tui ngồi trước khách sạn nè…ngồi trên vỉa hè…không có bắt được xe…không qua được bên đó…buồn và thất vọng…
Mình: Linh gọi điện thoại kêu xe á…ai lại ra đường bắt trời…bữa thấy gọi khí thế lắm mà…
Người phá rối B: Hủm…à gọi rồi mà không thấy trả lời…với lại tui…tui hết tiền rồi…
Mình: Gì…Linh mà hết tiền hả…
Người phá rối B: Sáng quên mang ví…đi hai tay không qua đây…à chỉ mang có cuốn sổ thôi…giờ đâu biết làm sao đâu…
Mình: Mượn tiền đi…mượn mấy chị á…
Người phá rối B: Người ta không cho tui mượn đâu…bình thường tui hay cho người ta mượn không à…
Mình: Chứ giờ sao…con bận với mấy đứa bạn rồi…
Người phá rối B: Đành vậy biết sao giờ…tại sáng Ba Duy gọi dữ lắm…kếu qua khách sạn có chuyện gấp nên tui qua đây…
Mình: Con không biết đâu…giờ con không qua chở Linh được đâu…
Người phá rối B: Ừm…thôi để tui gọi điện thoại cho Ba Duy nha…nói Duy bận lắm…không chở tui được đâu…
Mình: Đang khách sạn hả…giờ con qua đó liền…tắt…tắt điện thoại là con có mặt liền…
Người phá rối B: Ờ…
Vẫn luôn là vậy, vẫn y như vậy bởi cứ mỗi khi không nói lý lại mình hay không biết phải làm gì để khiến mình nghe lời được là Dì Linh lại hù mình bằng cách lấy Ba ra làm tấm bia, làm cái gông quấn lấy cổ khiến mình phải răm rắp vâng lời và bây giờ vẫn không ngoại lệ chỉ chán nhất là đang lúc nước sôi lửa bỏng như thế này lại xài chiêu đó.Thật vô cùng khó xử vì nếu không đi nhanh thì cầm chắc cái chết nên chắc chắn là mình phải đi rồi, còn nếu quyết định làm theo cái suy nghĩ đang nảy nở trong đầu là cố gắng “đẩy” hết sức thêm vài phút nữa cho đến khi “out” thì chẳng biết khi nào mới xong vì sau đợt nghỉ ngơi thoáng qua vừa rồi