nghị như đang ngồi ngay đó mà nhìn thẳng về chiếc ghế sô-pha dài đối diện, trông khá quái nên có lần khi đang ái ân với Cô Trang ngay trên ghế mình đã thoáng giật mình khi trông thấy và cứ được đà lúng túng suốt buổi vì không đẩy ra được khỏi đầu.Bước lại nhìn ngắm cái bờ tường “kí ức” ấy, mặc dù để ý rất kĩ nhưng tuyệt nhiên mình chẳng thấy bất kì khung ảnh nào của Ba My dù là nhỏ nhất được treo cả, vụn vặt chợt nhớ lại với riêng Cô Trang thì chị em My luôn là gia đình, là con của Cô mặc dù không cùng huyết thống, không liên hệ quá nhiều về mặt gắn kết tình cảm nhưng lại có những kỉ niệm không thể nào xóa bỏ mà Cô đã có dịp tâm sự với mình cũng ngay trên chiếc ghế sô-pha vải màu cà phê sữa kia.
Cắt đứt dòng thơ thẩn của mình, cô Trang từ dưới bếp bước lên nở nụ cười tươi tỉnh, ít lâu không gặp Cô ốm đi nhiều nhưng lại chẳng xanh xao như phụ nữ giảm cân thường thấy mà trái lại trông khá gọn gàng và hơi khác lạ so với lúc trước, chắc có lẽ cũng bởi tại vì Cô đang mặc quần jean áo thun chăng.
-Duy ăn trái cây đi…đợi Cô vào thay đồ xíu…_Cô Trang bước lại đặt dĩa trái cây xuống mặt bàn với nụ cười niềm nở như đã kể.
-…_Mình gật đầu lễ phép sau khi Cô đã quay lưng đi lên phòng.
Cũng chẳng lâu la gì vì tích tắc sau là Cô đã xuất hiện ngay trước mặt mình với một chiếc váy liền thân hoa hòe nhưng hợp dáng, đúng thật là Cô đã giảm cân khá nhiều khi soi phần bắp chân không còn tròn như xưa và phần bụng dư cũng đột nhiên biến đâu mất chắc có lẽ vì chế độ ăn quá khắt khe của khổ chủ, cũng tốt càng ốm càng chắc người chứ có sao đâu.
-Cô tưởng chiều Duy mới qua…_Cô Trang ngồi xuống cạnh mình trên chiếc ghế sô-pha dài thong thả dựa lưng vào đệm ghế.
-Nay con được nghỉ học thêm…con tan học là qua đây luôn…_Mình thật thà.
-Ừm…Cô cũng đoán vậy…Duy ăn cơm luôn nha…để cô vào bới cho…_Cô Trang cầm tay mình.
-Dạ thôi…nãy ra chơi con có ăn tô cháo trong trường rồi…mà Cô mới đi chợ về mà nấu nhanh vậy ạ…_Mình cười nhẹ.
-Hả không…làm sao nấu nhanh vậy được…sáng Cô có đi rồi mà lúc nãy thấy thiếu nên ra mua thêm thôi…bình thường Cô ăn có một mình mà nay có Duy tới chơi nên…_Giọng Cô Trang cứ như của mấy chị tổng đài viên ngân hàng, rất trơn tru và ngọt ngào.
-Dạ…Cô đói thì vào ăn trước đi ạ…con trái cây được rồi…_Mình gật đầu.
-Không…Cô ăn rồi…à hôm thứ 7 Duy gọi lúc đó Cô cũng muốn gặp Duy lắm mà tại có công tác đột xuất…_Cô Trang đi xuống chỗ tủ lạnh lấy nước ngọt mời mình, chậm rãi nói.
-Dạ…con hiểu mà…tại bữa đó con về sớm với lại lâu không gặp Cô…nên con gọi…_Mình đón lấy các chai lọ từ tay Cô.
-Vậy sao Cô nhắn tin không thấy trả lời lần nào vậy…_Cô Trang gật đầu rồi chợt liếc nhẹ mình.
-…_Mình hơi cúi đầu né tránh.
-Cô đùa đó…Duy bận học thì chăm chỉ là đúng…Cô nhắn mà tin gửi đi được là Cô cũng an tâm rồi…_Cô Trang đặt tay lên vai mình.
-Con xin lỗi…thực thì con hay để điện thoại im lặng lắm…Cô nhắn con không thấy lát sau mới…_Mình lắp bắp giải thích.
-…_Cô Trang không vội nói gì, chỉ cười nhẹ nhìn ra cửa với nét mặt thoáng buồn.
-Tại con không biết trả lời tin nhắn như thế nào nữa…_Mình cúi đầu lí nhí.
Mấy ai hiểu được cái cảm giác khi có “bạn tình” hơn tuổi, nếu một nếu hai thì còn có thể dễ dàng chấp nhận và cho qua khi ánh nhìn thiếu thiện ý từ xã hội chiếu rọi và soi xét nhưng đằng này lại quá nhiều, và cũng vì quá nhiều nên mới phải lén lút, vừa khó xử cho mình lại vừa khó xử cho đối phương, hơn thế nữa mình và cô Trang tính ra cũng là mối quan hệ rào cản khuôn phép, tôi-mẹ bạn đâu dễ gì thoải mái được với nhau.
-Ừm…Cô hiểu Duy mà…không sao đâu…mỗi lúc nhắn tin cô cũng ngại lắm…cứ lúng túng sao đó…_Cô Trang gặn cười nắm tay mình.
Cảm giác cứ như thế tự nhiên nảy nở giữa bầu không khí yên ắng và trong lành của ngôi nhà, mình không nói thêm gì mà cứ để những nỗi niềm cảm xúc bắt đầu từ những cử chỉ quan tâm ấy đẩy đưa khi bất chợt mình nhích lại gần rồi nhẹ nhàng hôn lên môi cô, cái hôn nhanh và phớt qua tuy đơn giản nhưng chứa đựng nhiều ý nghĩa bởi nó luôn là yếu tố quan trọng nhất khiến cho bức tường vô hình thường trực giữa mình và cô Trang mỗi lần gặp mặt như tan biến trong khoảnh khắc.Không còn những ngại ngùng, những mặc cảm tự ti phát sinh từ những nghĩ suy của miệng đời ác cảm, lúc này trong mắt mình và Cô Trang chỉ còn tồn tại duy nhất đối phương với những ham muốn tột bậc về thể xác và quyến luyến hết mực về tinh thần dành cho nhau vì đơn giản ai trong cả hai cũng thèm khát được sống đúng với những cảm xúc của bản thân lúc đó.Không ai bảo ai, chỉ với những nhẹ nhàng những quan tâm cần thiết là đã quá đủ để hai đôi môi ấy lại hồ hởi tìm kiếm nhau rồi nhanh chóng cùng hòa chung một nhịp không rời.
Giữa cái nhộn nhịp của Sài Gòn, những thăng trầm bộn bề lo toan và hơn hết là nét hối hả của ngày đầu tuần tuy vừa mới bắt đầu nhưng đã thấy nặng trĩu hai vai, con người ta lúc đó thường muốn được ước thời gian trôi thật nhanh, thật nhanh để có thể quay về với những hoạt động vui chơi, giải trí của ngày hôm qua nhưng mình thì trái lại, trong con hẽm thưa thớt nhà này và những ngọt ngào mà cơ thể mình đang tận hưởng thật không phải chuyện đùa, bởi kiếp đời quần xanh áo trắng đâu mấy khi miệng bạn được đôi môi mỏng trơn và ấm nóng của một người phụ nữ quyến rũ và đầy lôi cuốn quấn lấy không nỡ rời, đôi tay được dịp thoải mái mân mê dò xét khắp cơ thể đối phương với uy quyền không hạn chế và hơn hết là những tiếng thở, những nhịp đập ái ân trọn vẹn chưa từng thấy, mà dù có “thấy” thì cũng khó mà tưởng tượng được bản thân là người trong cuộc.
Nụ hôn thật dài và sâu cuối cùng cũng kết thúc bởi những màn thở ì ạch và khó khăn, không để phí một giây nào mặc dù cơ thể vẫn đang còn hổn hểnh hít khí trời, thật nhanh mình đưa cả hai tay luồng từ cổ áo Cô Trang xuống vị trí hai trái đào to vạch ra để nhìn ngắm chẳng khác nào một vận động viên bơi lội nhớ vị lợ của thứ nước hồ bơi quen thuộc, nơi mà anh ta vẫn luôn xem là nhà.
Có lẽ như mình đã nói ở trên, vì giảm cân hay vì chế độ ăn hợp lí mà cơ thể cô Trang khá cân đối khiến mình không khỏi ngỡ ngàng và thắc mắc về độ săn chắc đáng nể của hai vật tròn lẳn vừa được khai quật và đã một thời gian không gặp.Chúng khiến mình lúng túng đến cái độ mà thao tác tay cũng chậm hẳn đi, thậm chí ngay đến hành động cúi đầu xuống liếm nhẹ hai ti cũng trông rụt rè đến đáng thương vì lạ lẫm.Cô Trang không nhận ra được sự ngạc nhiên của mình về sự thay đổi hình thể quá lớn lao của cô mà chỉ đơn giản nghĩ rằng có thể là do độ hẹp của cổ áo nên mình mới khó khăn trong việc tiếp cận bởi vậy nên tích tắc sau khi thấy thái độ của mình, cô liền dùng tay vạch cổ áo ra thật xa rồi cố gắng ngã người dựa lưng vào ghế để cả bầu ngực lộ hoàn toàn ra trước mặt mình, ngay cả đầu nhũ cũng chìa ra hơn hẳn.
Tiếng hơi thở và tiếng rên rỉ ngày một lớn hơn đến mức có thể nghe rõ mồn một từ ngoài sân thì đột nhiên trong cái ái ân khôn cùng đó, từ bên dưới bụng mình chợt có cảm giác tưng tức khó chịu không thể tả, hơi hoảng mặt mình rời khỏi bầu ngực cô Trang để khẽ cúi xuống ngó qua tình hình sau đó liền quay lại với công việc đang bỏ dở.Mình không chú ý nhiều vì muốn mọi thứ thật tự nhiên, không thể để cho bất kì cảm giác bối rối nào làm phiền cả hai những lúc này, nói cho rõ khoảnh khắc vừa rồi mình nhìn thấy đơn giản chỉ là do tay cô Trang chẳng biết từ lúc nào đã kéo khóa để tiến vào lôi cu cậu của mình ra nhưng vì quá vội nên nó hơi kẹt ở phần đũng quần khiến mình thấy tưng tức mà thôi, chỉ thoáng qua nên sau đó mình và Cô ai làm việc nấy không đả động ngôn ngữ nhưng cả hai đều có thể hiểu những xúc cảm mà bản thân đang mang lại cho đối phương.
Năm phút trôi qua khi mà nhịp điệu hơi thở đã tăng lên đáng kể và tràn lan khắp cả phòng khách của căn nhà, cô Trang không nói không rằng vội vàng tách người khỏi mình và ngồi thẳng dậy, lúc đầu mình nhưỡng tưởng cô chắc bận việc gì đó kiểu như lúc nãy đặt lửa trên bếp chưa tắt và bây giờ chợt nhớ ra chăng nhưng không, tất cả mọi chuyện đều có nguyên do và nguyên do của chuyện này là một chuỗi những hành động ngay sau đây.Cô hấp tấp nhìn mình rồi khẽ khàng nâng chân mình lên trên ghế, tháo dây nịt cộng khóa quần rồi kéo tuột chiếc quần xanh cùng quần sịp của mình ra khỏi người qua cả hai mắt cá rồi vứt hờ sang ghế trống bên kia rất nhanh chóng, tìm vị trí thích hợp rồi lẹ làng như đám cháy cần nước cô Trang vội vã quỳ đè lên hai chân mình sau đó nhoài cả thân trên về phần hạ bộ của mình, nhẹ nhàng đưa cu cậu của mình chui sâu vào vùng miệng để…nói kiểu hơi bình dân là “mút chùn chụt”.
Từ đầu đến giờ hầu như mình luôn là người chủ động, mặc dù không thể nhớ để kể hết tất cả những ái ân lúc đó nhưng mình thề là như thế, luôn chủ động trong tất cả nhưng đến giờ phút này thì trái ngược hết, mình chỉ biết ngồi đơ đơ sau đó run bần bật.Đơ từ lúc Cô Trang bắt đầu ngồi thẳng dậy rồi đưa hai chân mình lên ghế, run khi đầu khấc của thằng nhỏ bị liếm lấy liếm để và mút không ngớt dọc thân xuống tận gốc đến mức mà đôi khi trong cái lạc cảm nhục dục đó mình cố gắng cong người tránh sự tác động từ đầu lưỡi cô bởi