chuyện gì hẹn Duy vậy…_Mình ngồi xuống ghế khi cửa phòng đã được khép hờ.
-Tui nói thẳng luôn…từ nay tui không muốn ông sang nhà tui thêm bất cứ một lần nào nữa…_Nhỏ Yến hơi to tiếng.
-Mà…mà sao vậy…Duy đâu làm gì đâu…_Mình cười trừ.
-Ông còn hỏi nữa à…ông qua nó tía lia làm mẹ tui với chị tui chửi tui tối ngày…_Nhỏ Yến vẫn giữ thái độ khó kiềm chế.
-Thật ra là Duy không có nói mà do Bác gái thấy buổi trưa Duy về sớm nên biết thôi…mà thôi được rồi…từ nay Duy không qua đó nữa…_Mình giải thích rồi chốt hạ.
-Hứa thì phải giữ lời…_Nhỏ Yến trừng mắt.
-Ừm…xong chưa…đi đây…_Mình đứng dậy vì bắt đầu thấy hơi cáu.
-Từ từ…ông nên nhớ là tui đang giữ bí mật cho ông thì ông cũng phải biết tự giữ mồm giữ miệng…mẹ tui mà có qua hỏi gì ông cũng không được nói…hoặc phải nói lí do gì đó cho tui…_Nhỏ Yến lại quá đáng.
-Duy sẽ trả lời không biết…nhưng không nói xạo được…_Mình lắc đầu.
-Tui nghĩ ông phải nói xạo cho tui đó…_Nhỏ Yến cười mỉa, một nụ cười của kẻ cả.
-Duy chẳng bao giờ nói chuyện với Yến thì sao phải nói xạo…nói xạo cũng không ai tin đâu…_Mình vẫn lắc đầu.
-Nhưng tui đang giữ bí mật giúp ông…ông không nghĩ phải đáp lại tui sao à…_Nhỏ Yến đứng dậy bước tới dựa lưng vào tường.
-Gì…bí mật gì…đêm hôm đó…_Mình nhăn trán.
-Ừm đúng…chuyện của đêm hôm đó…_Nhỏ Yến gật đầu.
-Hiểu lầm thôi…không phải vậy đâu…_Mình lo lắng ra mặt vì chợt nghĩ có lẽ nó sắp nói thẳng chuyện mình với cô Trang ra rồi.
-Sao lại hiểu lầm được…nếu là hiểu lầm thì chị Linh đã không như thế…_Nhỏ Yến cười nhạt bước tới đứng ngay trước mặt mình.
-Dì…Dì Linh sao…bí mật…bí mật gì…_Mình hơi bất ngờ vì thoáng nghĩ không lẽ Dì Linh đã biết mọi chuyện.
-Còn gì nữa…chuyện ông mò dú chị Linh!