ngần là những sợi âm mao đen mềm mại mong manh hé lộ .Nàng bẽn lẽn hỏi Lỗ Ai Công :
– Đại tư không ? người có thấy ta xinh …không ?
– Nàng rất xinh mà đáng yêu nữa ! ..có lẽ đây mới là bản chất thật của nàng chăng ?
“.. .Chụt ..!” Nhược Băng nàng hôn vào má của Lô Ai Công ,rồi nói :
– Cảm ơn ! Tư không người khen ta ..hi hi.. người thật hiểu ta đó giả vờ làm các chủ …ta thấy mệt quá đi .Ta thích sống vô tư vui vẻ như hồi còn bên các tỷ ấy …Ta chả thấy cố tỏ vẻ lãnh đạm lạnh lùng …thì có gì hay đâu.. ta thấy mệt lắm …không vì tỷ ấy thất lạc …ta cũng chả muốn …ta thích vô tư cười thì cười mà khóc thì khóc …là một tiểu cô nương như ban đầu .
Nói đúng chỗ khổ sở mà nàng đang mang , Nhược Băng nàng kể liền một chặp như vậy …chợt thấy chỗ hạ thể Đại tư không Lỗ Ai Công trường thương kiêu hãnh kia đã hùng dũng đội xiêm y lùm lùm lên cả đống .Nàng đỏ mặt nhìn lại mình thì ra lúc mải nói, tự nàng đã khoe ra hết cả chỗ thầm kín của mình trước mắt người ấy .Lỗ Ai Công làm quan đã bao năm cũng hưởng không biết bao nhiêu mỹ nữ ,ban đầu cũng chỉ là tò mò các chủ nàng ấy .Nhưng từ khi Nhược Băng thật sự trở về bản chất thực của nàng ,ngây thơ trong trắng .Vô tình đã chinh phục hoàn toàn trái tim Lỗ Ai Công ,khi nhìn thấy hạ thể nàng ấy hoàn toàn phơi bày …Nhược Băng mới lớn tiểu phúc chỉ thấp thoáng âm mao khoe ra lạch động đào nguyên chẻ đôi khít rịt vào nhau ..thì sao không động lòng cho được .
– Người …người …muốn …muốn ta ? nó dựng lên to lớn thế ắt hẳn …là người muốn chuyện đó với ta … ?
Nhược Băng xấu hổ đến kỳ cùng , dù là nhiều lần giao hảo với Diệp Phong …nhưng đây là người nam tử xa lạ đầu tiên nàng đối diện trong tình trạng này …Nhìn bộ dạng bối rối của nàng ,Lỗ Ai Công nghĩ “. .Nàng ấy đáng yêu thật,chắc vì có nỗi khổ riêng … vì người tỷ tỷ thất lạc nào đó mới tự ép mình ..!” Lỗ Ai Công bèn nói :
– Nàng mặc xiêm y vào đi ta đồng ý giúp nàng , không cần cuộc giao dịch nào nữa .. ! Bảo tỷ tỷ nàng giờ ngọ chính khắc này mai ta sẽ dẫn nàng ấy tiến cung …Ta rất thích nàng ..ta hiện chưa lập gia thất .. ta không vì thế này ép nàng …ta muốn lập nàng làm chính thất …đại phu nhân của Đại tư không ta …nàng cứ từ từ suy nghĩ …ta đợi được .
– Cảm ơn người ! người thật tốt với ta ..nam nhân đầu tiên ta biết thì là hắn cưỡng bức ta …ta đau..và ta sợ lắm .Sau chàng ấy người là người thứ hai tốt với ta …mà không đòi hỏi gì ở ta …
Nhược Băng nói trong hai hàng lệ lăn dài trên má ,bao thời gian giả làm một các chủ lạnh lùng thật khó khăn cho nàng . Lỗ Ai Công lấy khăn tay lau nước mắt cho nàng nói :
– Nàng không cần mang ơn ta như vây ! ta thật từ giờ là tình nguyện giúp nàng mà ..Nữ nhân ta gặp nhiều nhưng chưa từng gặp ai thật thà đáng yêu như nàng cả …