Quỷ mặt mụn được tôi kêu đi nhậu, mừng muốn xỉu luôn. Thiệt tình sao thằng này nó giống con nít thấy ghê luôn, tối ngày cứ nghe tới ăn chơi là mắt sáng ngời ngời. Hẹn 7h, mới có hơn 6h xíu đã thấy cái mặt nó lù lù trong phòng, cái miệng tía lia:
– Bữa nay thắng độ hả đại ca?
Khi nào nó vui, nó kêu tôi là đại ca. Ba lúc nó buồn, nó chuyển tông mày tao cái rụp. Tôi nằm ườn trên ghế, kêu:
– Thì lâu quá không đi nhậu, kêu mày đi cùng cho vui chớ có chuyện gì đâu.
Quỷ mặt mụn gật gù, coi bộ khoái chí ra mặt. Nó được đi đâu ké cùng tôi nó cũng khoái hết trơn, như thể kiếp trước nó nợ tôi món gì lớn dữ lắm vậy. Gật gù chán chê, nó làm tôi một câu té ngửa:
– Vậy nhậu xong có đi tiếp tăng 2 tăng 3 không đại ca?
Đi cái đầu mày đó! Ngó vẻ mặt hung ác của tôi, mặt mụn cười trừ, kêu:
– Tại mỗi lần nhậu xong cứ thấy bức bối cái vụ kia, không giải quyết nó không yên.
Tôi cũng mặc kệ, không lý gì tới cái bản mặt mụn biến thái của nó. Thằng quỷ được đà lại lảm nhảm:
– Mà bữa đi cùng với đại ca đỏ ghê luôn, kiếm được em Mimi ngon dữ dội. Chắc lát nữa lại kêu ẻm qua phục vụ chơi.
Tôi ngó thằng quỷ, kêu:
– Mimi là con mèo hay con chó vậy mày?
Thằng quỷ tặc lưỡi, kêu:
– Đại ca lạc hậu quá đi. Mimi là nghệ danh của mấy ẻm thôi, làm cái nghề này mấy đứa dùng tên thật. Chưa kể mấy em tên Mít, tên Na, tên Chuối, nghe cái tên quê mùa khách nó chạy luôn rồi, sức mấy mà gọi.
Tôi cũng phì cười với cái từ “nghệ danh” của thằng quỷ. Nâng tầm cái nghề này lên tới mức nghệ thuật chắc thế gian cũng chỉ có mình nó. Đột nhiên trong đầu tôi lóe lên một ý nghĩ. Tôi thủng thẳng gật đầu:
– Được, lát tao với mày ra chỗ cũ đi. Nhậu xong rồi tính.
……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………..
Lão già dịch luôn đúng hẹn, chưa khi nào tới trễ hết trơn. Vừa bước vô quán, đã thấy cái thân hình loắt choắt của lão ngồi thù lù trên ghế, ngó nghiêng cái menu. Lão già có style ăn mặc khỏi đụng hàng luôn nha, sơ mi quần âu bỏ thùng đàng hoàng, có điều dây lưng lúc nào cũng kéo lên tới qua rốn, nhìn bảnh không khác gì chủ tịch xã. Ngó thấy tôi, lão vẫy vẫy tay một cái rồi lại cắm cúi xuống chọn tiếp. Tôi đi xuống cạnh lão, kéo ghế ngồi xuống. Lão già nhìn hom hem hẳn so với thời gian trong trại. Ra ngoài không ai quản, lão hút chích từa lưa bảo sao không ốm nhom ốm nhách. Tôi ngó lão vừa thương, vừa bực, tính nhẹ nhàng khuyên lão vài câu nhưng cũng đành bất lực. Lão mà nghe lời tôi, chắc trời cũng sập mất. Lão già ngước lên thấy cặp mắt của tôi, khịt mũi một tiếng đầy bất mãn:
– Mày làm gì dòm tao lom lom vậy? Mắt còn xài không?
Thiệt tình vừa tính quan tâm chút, nghe xong lại muốn đổi ý đục vô mỏ liền. Tôi kéo thằng Nghĩa qua, giới thiệu với lão vài câu. Lão ừ hử một tiếng cho qua, làm như không để ý tới thằng nhóc, quay qua nói chuyện tầm phào với tôi. Tính lão vậy, ít khi để ý tới bạn bè của đám nhóc. Đang chuyện trò như bắp rang đủ thứ từ trại ra tới ngoài đời, từ ngoài đời vô trong trại, tôi bỗng chết điếng người khi thấy một cái bóng quen quen: nhỏ Huyền. Con nhỏ mặc bộ đồng phục của tụi tiếp thị rượu, cái chân vẫn còn tập tễnh nhưng ráng bước thật lẹ, rót rượu vô từng cái ly của đám khách đang say xỉn. Bữa nay con nhỏ bỏ kiếng, xõa tóc ngó lạ ghê. Trước giờ tôi chỉ ngó thấy nó trong công sở, chưa khi nào thấy nó mặc qua đồ khác. Không dè con nhỏ mặc 3 cái đồ tầm bậy này, thay đổi tóc tai chút xíu mà tôi nhìn cũng xém chút nhận ra không nổi. Lại thấy con nhỏ cười gượng gạo, cầm chai rượu trên bàn rót vô đám ly coi bộ lóng ngóng thấy thương luôn. “Chắc con nhỏ mới làm được vài bữa” – Tôi nghĩ vậy.
Tiếp thị rượu ở mấy quán sang trọng một chút là một nghề khá hời. Trừ phần trăm bán rượu, tụi nhỏ tiếp viên sống bằng tiền bo của khách. Đám khách sau khi nhậu biêng biêng sẽ hào phóng đột ngột, nhất là với một con nhỏ rót rượu xinh xắn và biết chuyện trò. Có điều, cái gì cũng có giá của nó hết trơn. Đổi lấy mấy đồng tiền sặc mùi rượu mạnh kia, mấy con nhỏ phải ráng mà chịu đựng mấy lời cợt nhả của đám say, đôi khi lại cả vài động tác sàm sỡ từ những đôi tay thiếu kiểm soát. Cũng hên, mấy quán sang trọng khách khứa cũng biết tự trọng hơn một chút, bởi vậy con nhỏ Huyền làm tại đây tôi cũng bớt lo lắng phần nào. Ủa mà sao tôi cứ lo lắng cho con nhỏ này hoài vậy?
Quỷ mặt mụn thấy gương mặt tôi nghệt ra, nhìn chăm chăm về phía con nhỏ thì cũng gương mắt ngó theo. Ngó xong cười nham nhở:
– Mắt đại ca tinh hơn cú mèo luôn, nhìn trúng phóc con bé đẹp nhất quán. Xem nào, nó tiếp thị Chivas à, gọi một chai 21 uống nhé?
Tụi nào mặc đồ của Chivas sẽ phục vụ cho khách uống Chivas, tụi mặc đồ của Remy sẽ phục vụ cho khách uống Remy, đại loại vậy. Quỷ già cũng liếc xéo tôi, gương mặt hậm hực:
– Cái loại dại gái có chết cũng không bỏ được.
Tôi bị oan uổng quá trời luôn, tính cự lại nhưng không nổi … bởi còn đang bận gục mặt xuống bàn, chỉ kịp la nhỏ với thằng quỷ mặt mụn:
– Gọi Smirnoff, thằng ngu!
Con nhỏ đã tiến tới sát rạt bàn tôi. Hy vọng nó cận, hơn nữa tôi gục nguyên cái mặt xuống bàn như vầy nó nhìn cũng hổng ra. Mà con nhỏ coi bộ cũng không thấy thiệt. Chỉ nghe con nhỏ cất cái giọng ngượng nghịu, khác xa với mấy nhỏ tiếp thị rượu mồm mép tía lia:
– Em… em mời các anh uống rượu của hãng ạ!
Thằng quỷ mặt mụn cười khả ố. Thứ nó cứ hễ thấy gái là quên sạch mọi chuyện, tôi mới dặn nó cách chừng 2 giây đồng hồ mà nó quên mất tiêu luôn. Lại nghe nó ỡm ờ:
– Mời tức là uống không mất tiền, đúng không em?
Tôi nghe mà trong bụng bực bội quá xá, cái chân len lén dẫm mạnh trúng bàn chân thằng quỷ. Nghe nó la một tiếng, coi bộ cũng tỉnh cơn mê gái:
– À à thôi, tụi anh uống Smirnoff, em gọi dùm anh luôn đi.
Nghe con nhỏ dạ một tiếng rồi tập tễnh bước đi, tôi mới dám ngẩng mặt lên dòm. Mắt lão quỷ đang nhìn chòng chọc vô mặt tôi nghi ngờ và khinh bỉ:
– Mày lại làm gì rồi trốn con nhỏ phải không? Cái thứ người gì đâu tối ngày kiếm con gái nhà người ta ăn hiếp rồi chạy làng, thiệt tình tao không ngờ đó!
Mặt mụn cũng đang ngó đăm đăm vô tôi, nhìn cái điệu bộ xem chừng cũng đồng tình với nhận định tầm bậy của lão già lắm. Tôi cười khổ, không biết giải thích ra sao. Thiệt tình ngày gì đâu mà oan uổng quá trời oan. Cũng hên, thằng cha phục vụ bàn tới giải nguy cho tôi bằng nguyên khay đồ ăn bốc khói nghi ngút. Tôi nhìn hắn bằng ánh mắt cảm kích, tự dặn lòng lát nhớ mặt để bo thật đậm, hồ hởi đưa chén đũa ra trước mặt lão già:
– Thôi ăn đi anh ơi, lâu quá không được ngồi nhậu với anh, bữa nay hết mình nha anh Ngọc!
Lão ngó xéo tôi một cái rát rạt, rồi cũng cầm đũa lên ăn. Tôi rót rượu tràn vô 3 cái ly, cụng túi bụi. Thiệt tình, đời tôi uống rượu nhiều, nhưng chẳng có lúc nào tôi nhớ sâu đậm bằng những bữa rượu trong trại cùng với lão. Một quãng thời gian đáng quên và đáng nhớ. Rượu và mì tôm. Lão già và 2 con nhỏ. Trường trại và những ân oán giang hồ bậy bạ. Sau này ra ngoài đời, mỗi khi nhấp môi thứ rượu Smirnoff, không khi nào tôi quên được lão và 2 con nhỏ.
Lão già coi bộ cũng có tâm trạng, uống tì tì. Thường thì dân chơi ken thường không uống rượu, theo lý giải của đám nghiện thì rượu làm mất tác dụng của ma túy, mà hơn nữa khi uống rượu xong lại thèm. Nhiều trường hợp uống rượu xong chích vô cho cố, sốc thuốc nằm tại trận. Lão già không có vậy. Lão thuộc dạng chơi “hai mang”, tức là cả rượu và ma túy đều dùng tuốt. Tửu lượng lão cùng xoàng, bởi vậy hết một chai đã thấy lão ngà ngà. Cái mắt lim dim, cái tay nhịp nhịp coi bộ tính ca “Đồi thông hai mộ” nữa à nha.
Quỷ mặt mụn coi bộ khoái mấy vụ trường trại dữ lắm. Nghe tôi và lão già nói chuyện với nhau mà chăm chú như nuốt từng lời. Ngó cái bản mặt tò mò hóng hớt của nó, tôi nghi nếu không ai cản, nó dám xin vô trại ở thử một bữa cho biết mùi đời lắm. Thứ công tử bột chỉ khoái ăn chơi như nó, vô trại xong ra chắc đập tôi chèm bẹp vì sống trong đó hổng giống với những gì tôi tả hết trơn.
Tôi cũng hơi say. Chai thứ 2 sắp cạn tới nơi, chuyện vẫn nổ đều đều. Mặt mụn thấy mấy cái ly đã hết, với tay lấy chai rượu tính châm thêm. Đột nhiên phía bàn rượu trong góc, tiếng con nhỏ Huyền la lên nho nhỏ, kèm theo tiếng thủy tinh vỡ loảng xoảng:
– Anh làm gì kỳ vậy?
Tôi ngước mắt qua. Con nhỏ đang lúng túng chạy ra xa khỏi cái bàn, cái chai Chivas 25 vỡ tan tành dưới chân bàn. Mấy thằng nhóc mặt mũi bậm trợn đang cười khành khạch, coi bộ khoái chí dữ lắm. Một thằng thủng thẳng kêu quản lý:
– Nè, chai rượu tụi tôi uống chưa tới 2 ly bị con nhỏ này làm vỡ, tính sao đây?
Cha nội quản lý mặc áo trắng vội vàng chạy ra, làm bộ phân bua gì với mấy thằng nhóc rồi quay qua con nhỏ nghiến răng kèn kẹt. Chivas 25 ở chỗ mắc dịch này tính bét ra phải tầm 8 triệu, dù không biết tại sao con nhỏ làm vỡ nhưng nó không tính lên đầu con nhỏ biết tính vô đâu? Gương mặt con nhỏ tái mét, đầm đìa nước mắt, không hiểu vì bị mấy thằng nhóc ác sàm sỡ hay nghe cái giá tiền khủng khiếp của chai rượu nó vừa làm vỡ dọa tới phát khóc. Gương mặt của tôi cũng đỏ bừng, không phải vì men rượu mà là vì thứ cảm giác phẫn nộ và uất ức thay cho con nhỏ. Có điều, nghĩ tới nghĩ lui, tôi thở dài, khều thằng Nghĩa:
– Mày ra nói với thằng quản lý chai rượu đó tính phần mày đi, tội con nhỏ quá!
Mặt mụn gật gật đầu. Thằng này ưa coi phim một