đá vô mỏ nó một cái – ngồi thừ lừ ở trên bàn thản nhiên uống nước. Má con nhỏ thì líu ríu đứng kế, bộ dạng nửa muốn ngồi nửa lại không dám, nhìn tội nghiệp dữ dội.
Tính la thằng quỷ: “Tạo nét hả mày, ra đây bưng đồ phụ tao” thì nó đã lơ đãng cầm cốc nước đưa lên miệng, uống một ngụm rồi thủng thẳng nói:
– Thật ra hôm nay tới đây mới thấy có việc cần cô giúp tôi đó cô.
Bà già lập cập một hồi mới nói được:
– Có việc gì cậu nhờ thì tôi nhất định phải làm bằng được. Cậu cứ nói tôi nghe đi.
Mặt mụn làm cái mặt thấy ghét, trầm ngâm nói:
– Thì tôi thấy chỗ này xe đi lại nhiều, mở hàng quán thì tốt quá. Ba mẹ tôi cũng đưa tôi ít vốn kêu để làm ăn mà chưa kiếm ra chỗ. Nơi này mở quán ăn thì chắc lúc nào cũng có khách, có điều, chắc thi thoảng tôi mới qua đây được, không tiện trông coi.
Bà má con nhỏ lại dạ ran một hồi. Mặt mụn đưa tay gãi gãi cằm, kêu:
– Hình như Huyền biết nấu ăn phải không cô?
Bà má nó gật đầu lẹ:
– Nó nấu ăn tốt lắm đó cậu. Trước nó chưa lên thành phố làm, nó đi phụ cho người ta nấu bếp hoài mà.
Quỷ mặt mụn lim dim mắt, gật gù:
– Thật ra tôi cũng không muốn nhờ Huyền làm bếp. Nếu gia đình muốn giúp, hay là giúp luôn tôi quản lý cái quán, có được không?
Bà má con nhỏ nín thinh, không nói được tiếng nào. Cũng phải. Ngó cái tướng bả thì quản lý cái sạp rau còn khó, nói gì tới quản lý quán ăn? Nhưng thằng em trai nhỏ thì mắt sáng bừng. Viễn cảnh làm quản lý một cái quán cũng đâu có tệ. Nhỏ thì không. Cái mặt nhỏ ngó qua tôi chớ không ngó qua thằng quỷ mặt mụn, ánh mắt vừa biết ơn vừa khó xử. Vụ này không phải do tôi à nha, nhưng cứ nhầm như vậy … coi như cũng được đi.
Mặt mụn ra xe, lấy bọc tiền để sau cốp mang ra đặt lên bàn, khịt mũi:
– Coi như đây là tiền vốn đi. Để Huyền chọn chỗ, chọn quán, khi nào khai trương báo tôi một tiếng được rồi. Lỗ tôi chịu, lời chia 5/5 nha.
Tôi cũng té ngửa. Đừng nói thằng quỷ này tính làm ăn thật nha. Thứ gì đâu đòi chia lãi 5/5 dễ thương quá vậy trời? Nhỏ Huyền coi bộ biết biết, mặt mũi ngại ngùng tính đứng dậy nói gì đó nhưng bà má con nhỏ đã cất giọng quả quyết:
– Tiền của cậu nhất định mấy má con tui không có tơ hào một đồng nào hết. Huyền, con có làm nổi cho cậu Nghĩa cái chuyện này không?
Con nhỏ im re, gật gật đầu. Quỷ mặt mụn đứng dậy xoa xoa tay hài lòng, kéo tôi ra cửa, nói vọng lại:
– Như tôi nói đó nha, chia 5/5 cho sòng phẳng. 6 tháng tôi tới lấy một lần cho khỏi mất công.
*************************************************
2 năm sau, tại nhà tôi ….
– Anh Long nè, sao con mèo này nó không nhận ra em?
– Bởi nó là con mèo chớ không phải con chó em ạ. Một năm em tới 2 lần làm sao nó quen em nổi?
– Nhưng mà em nhặt nó về chứ bộ! Con này sao nó bạc bẽo quá trời anh ơi!
Tôi lắc đầu ngán ngẩm, than:
– Sao làm tới bà chủ nhà hàng rồi mà còn con nít quá em ơi! Lấy chồng đi cho anh nhờ đi Huyền ơi.
Nhỏ chúm chím cười. Con mèo quỷ kêu meo meo bực bội, giãy giụa trong tay con nhỏ. Nhỏ mặc kệ, nâng niu con mèo trong tay, gãi gãi cằm nó, dịu dàng:
– Mày mà cắn tao nữa, coi chừng quán tao có thêm món thịt mèo nữa đó nha.
Hết :d