hơn tụi bay tới mấy lần mà nó còn không lựa giang hồ, tụi bay nghĩ mình ngon lắm hả? Ngày mai qua chỗ tao, tao sắp xếp việc tử tế cho mà làm. Tao còn nghe dính dáng vào mấy chuyện này lần nào nữa, đừng trách tao ác!
Nói xong lão ngoảnh đít đi liền. Mấy ảnh như được đại xá, ngó tôi như ngó một tượng đài mới dựng. Được du đãng khen có gan cũng bảnh lắm chớ bộ, dù tôi cũng không hiểu lão khen tôi gan ở chỗ nào hay chỉ bưng tôi ra làm cảnh để mấy ảnh nhìn. Anh quân nhân trước làm tháo gỡ bom mìn nhìn tôi cảm động:
– Cảm ơn anh nói giúp bọn em. Sau này có việc gì cứ gọi em nhé.
Tôi cũng té ngửa. Gọi tụi bay tới bưng đồ hay bốc vác hả trời? Lão già vừa dặn dứt lời xong mà coi bộ ảnh đã quên liền, thiệt tình người đâu đãng trí thấy ớn. Tôi cười khổ, vỗ vỗ vai ảnh, tính bước ra khỏi quán. Chợt sực nhớ ra cái gì đó, tôi quay lại kêu nhỏ:
– À, có khi anh giúp được tôi chuyện này đó.
Tiện đây kể mấy chuyện giang hồ ngoài luồng luôn nha ????
Mấy bạn có nghe tứ đại thiên vương của Sài Gòn ngày trước không? Đại, Tỳ, Cái, Thế – 4 cái tên lừng lẫy của giang hồ SG. “Anh đại” – tiếng gọi chung cho giới đàn anh bây giờ chính là bắt nguồn từ cái tên Đại của ổng – Đại Cathay. Gắn liền với ổng là cái truyền thuyết gắn liền với Sáu Lèo – tức Nguyễn Ngọc Loan, tổng giám đốc cảnh sát quốc gia thời Việt Nam Cộng Hòa. Thời đó giang hồ băng đảng loạn lạc dữ dội lắm, Nguyễn Ngọc Loan kêu ổng lên ty cảnh sát nói chuyện. Một mặt hăm nắm được tẩy của ổng, mặt kia xoa ổng, kêu hợp tác với quốc gia để các băng đảng bớt đụng độ, đổ máu. Ổng nói một câu đi vào truyền thuyết: Giang hồ không có vua. Tôi đâu phải là vua, đâu có cái khả năng đó. Cuối cùng, ổng bị đày ra Côn Đảo, chết rục xương.
Nói chơi chơi về anh Đại vậy, chớ thật ra người tôi muốn nói ở đây là Huỳnh Tỳ. Cha nội này là người thực việc thực nhất, bởi già khọm vẫn còn mở sới bạc từa lưa. Mở hoài cũng có ngày bị công an hốt, ổng cũng xộ khám như mọi người. Thứ du đãng sống qua 2 chế độ như ổng, tiền án tiền sự còn nhiều hơn tiền mặt, bởi vậy ổng sẽ được ưu ái cho vô dãy buồng khét lẹt nhất Chí Hòa – phòng F thì phải (ai đi Chí Hòa rồi cho tui cái xác nhận :D). Lệ thường, tù mới vô buồng sẽ bị tụi nó lột sạch đồ, dạy luật tới bến luôn. Ổng nhẵn mặt trong giang hồ, là một trong tứ đại thiên vương ngày xưa của Sài Gòn nhưng đám nhóc ác đâu có mấy đứa biết mặt ổng. Xui một cái, bữa đó ổng vô phòng có nguyên đám nhóc ác, hổng đứa nào biết ổng là Huỳnh Tỳ hết trơn. Trợn mắt giựt giỏ đồ của ổng xong, phòng kế có mấy thằng du đãng cộm cán la thất thanh:
– Bố Tỳ đó tụi bay.
Đám nhóc ác chưng hửng, một thằng quay ra hỏi ổng:
– Bố là bố Tỳ hả?
Ổng gật đầu, kêu: Có sao không? Đám nhóc ác đứng hình luôn, trải thảm mời ổng vô cho lẹ.
Kết chuyện: Giang hồ không phải khi nào cũng phải đâm đâm chém chém hết trơn. Những người có tiếng tăm, có cái uy đi đâu cũng sẽ được đám giang hồ khác nể vì. Tất nhiên phải là những người sống có nét thật sự, nếu không số má tới cỡ nào cũng không được trọng. Huỳnh Tỳ như trong câu chuyện thật vừa kể, sức mấy mà đánh nổi một thằng nhóc ác? Có điều cái uy của ổng vẫn còn, bởi vậy Chí Hòa khét mù cũng chưa ai dám qua mặt ổng.