Tan sở, tôi ngó con nhỏ cười nham nhở, thò tay ra bóp mạnh vô mông một cái thay lời chào tạm biệt. Con nhỏ quỷ không nói gì, nhưng ngó cái bộ dạng của nó tôi nghi nếu trong tay nó có shotgun chắc người tôi thủng lỗ chỗ luôn. Hên cho tôi và xui cho nó, Việt Nam chưa cấp phép sử dụng súng mới đau thiệt là đau. Tôi nháy mắt con nhỏ, kêu:
– Mở máy thường xuyên nha, đừng có tắt. Độ này thi thoảng anh hay buồn đột ngột đó em.
Miệng con nhỏ mím chặt như cố kìm một tiếng chửi thề. Khoan khoái à nha. Tôi gục gặc đầu:
– Ủa sao anh sắp về mà không chào anh, cưng?
Mặt nó đỏ ngầu, thêm chút nữa dám xuất huyết não luôn lắm đó nha. Ráng lắm mới thấy nó thốt lên được mấy từ:
– Chào… chào anh.
Có vậy chớ. Thiệt tình cái công ty này cũng kì cục, nghĩ sao lại kiếm con nhỏ nói lắp về trực điện thoại hả trời? Tôi lẩm bẩm trong miệng vậy, thong thả bước ra xe. Bữa nay ngày gì đâu vui quá trời vui.
Về tới nhà dựng cái xe, tôi huýt sáo bước vô trong. Ánh mắt của ba má tôi nhìn con trai âu yếm dữ lắm. Đi làm về đúng giờ nha, ăn vận giản dị nha, lại còn huýt sáo nữa nha. Còn trông đợi gì ở một thằng con trai lông bông trước giờ cỡ tui? Có điều nếu ông bả biết lý do tại sao tôi vui vẻ dữ vậy chắc xỉu cả đôi quá.
– Vô ăn cơm nè con. Bữa nay toàn đồ con thích đó.
Tôi hăm hở bước vô bàn. Thiệt tình, mấy món bà già tui nấu tôi vẫn thấy là số dách luôn. Đang ăn ngon trớn, ông già quay qua hỏi một câu lãng xẹt:
– Ủa thằng Nghĩa bạn con sao mấy bữa nay ít qua nhà mình ghê ta?
Đó, lại nhắc tới thằng quỷ đó tôi lại muốn chửi thề. Đợt này lén lút đi cùng với nguyên đám lu xu bu đi oánh bạc, lão Ngọc có lần ngó thấy, điện kêu tôi. Thứ gà mờ như nó đi đánh bạc không bị lột sạch mới ghê. Bực gì đâu. Đợt này rảnh rỗi tôi nhất định lôi về đập cho chèm bẹp. Thứ vô công rồi nghề, tối ngày ăn rồi phá, thiệt tình sao nó không có chút xíu nào tư cách giống tôi vậy trời!
Cơm nước xong, tôi chui vô phòng lim dim xem nốt mấy tập Thiên Long Bát Bộ. Phim hay gì đâu, nhất là thằng quỷ Đoàn Dự sao nó khờ khờ mà cua gái số dách luôn, y chang tôi mới lạ à nha. Đang tập trung tinh thần thưởng thức nghệ thuật, nghe chuông điện thoại kêu vang. “Thứ quỷ gì đây” – làu bàu một hồi rồi cũng đành nhỏm dậy. Số lạ hoắc – kiểu này gọi lộn số chắc luôn. Chán nản bắt máy, nghe bên kia một giọng Bắc rặt:
– Lói cho mày biết, từ hôm nay ra ngoài đường nhìn trước ngó sau nhé con. Mày nó cái mặt ra đường đừng trách bọn tao không báo trước!
Suy nghĩ một lúc. Hên cho nó là tôi thông minh chứ bộ. Nói vọng vô điện thoại:
– Làm ơn nói dễ nghe chút xíu đi anh ấy. Nói chứ không phải là lói, ló mặt chứ không phải là nó mặt. Vậy nha.
Cái giọng trong máy lại rít lên:
– Mày đùa với tao hả con? Lói cho mày biết, bố mày là giang hồ Hải Phòng đây. Có người thuê bọn tao xử mày, mày muốn sống thì niệu niệu mà biết điều đấy.
Ớn lạnh, nổi da gà, sởn gai ốc, tim đập loạn nhịp à nha. Giang hồ Hải Phòng chứ không phải giỡn à nha. Vịn lấy giường cho khỏi té, tôi líu ríu nói vô máy:
– Dạ dạ. Biết điều là sao anh, em nghe không hiểu.
Cái giọng bên kia coi bộ có phần thỏa mãn, nhẹ nhàng hơn:
– Bọn anh cũng không thích làm khó dễ gì em, thôi thì như thế lày đi. Họ thuê bọn anh 10 triệu, em cũng đưa cho bọn anh tương đương, vậy là coi như không có chuyện gì xảy ra hết, anh đảm bảo nuôn. Ra cafe nói chuyện cho dễ đi em.
Kiềm chế lắm mới không hét lên nổi một câu: Đậu móa tao cũng muốn làm giang hồ vậy. Kiếm 10 triệu ngon ơ bằng một cú điện thoại thôi sao? Nhưng hét lên vầy sợ mấy ảnh bực, tôi hạ giọng thì thào:
– Cho em cái địa chỉ đi anh, em tới liền.
Nghe xong cái địa chỉ, tôi chào ảnh cẩn thận rồi mới cúp máy. Giang hồ mà, lễ phép chút xíu đi không mấy ảnh giận là phiền phức lắm à nha. Con nhỏ cũng lanh ghê, mới có vài tiếng đồng hồ mà kiếm đâu ra giang hồ thứ dữ đe tôi, thiệt tình sợ muốn xỉu luôn. Tôi kiếm cái số GD, bấm máy:
– Giang hồ Hải Phòng truy sát em anh ơi!
Quỷ già bữa nay có vẻ quê à nha. Lâu lắm rồi mới thấy mặt lão bẽn lẽn như vầy. Nói gì thì nói, có thằng giang hồ âm binh mắt ma như vậy tự xưng giang hồ Hải Phòng, lão cũng thấy … mất nét lắm chớ bộ. Giang hồ có nhiều loại, nhưng giang hồ âm binh nhứt là thứ nhận tiền người ta rồi làm không nổi. Thứ đó tính là lừa đảo chớ giang hồ nỗi gì. Lão vừa đi vừa quạu:
– Để tao coi mặt thằng đó nó ra làm sao! Đậu móa tính đu đeo hả?
Tôi thở dài kêu lão:
– Thôi anh ơi, ở đâu chẳng có người này người nọ. Ai cũng như anh chắc loạn mất tiêu rồi.
Lão già trợn mắt, ký đầu tôi một cái đau điếng. Thiệt tình không phải lúc đang nhờ vả lão chắc tôi táng lại thiệt luôn đó. Tay ốm nhom ốm nhách mà ký người ta muốn lủng đầu luôn.
Tới quán cafe, quỷ già kêu tôi vô trước coi sao. Lanh dữ nha, nó có súng chắc tôi ăn đạn trước quá. Run run bước vô mà lòng thầm lo cho mấy ảnh, lão già ở ngoài không biết lát xử mấy ảnh thương tích mấy chục phần trăm đây? Ngáo ngơ bước vô, nhận ra liền mấy ảnh đang ngồi túm tụm một góc. Nhìn cũng có nét chớ bộ. Ngực phanh ra, răng hơi vàng, tóc bù xù đang ngậm điếu thuốc, vẻ bất cần đời. Chưa tính mấy cái hình xăm theo lối trừu tượng xanh lét, tôi nhìn hoài … chưa hiểu mấy ảnh xăm thứ gì. Khúm núm đi vào, chào các ảnh thật to:
– Em chào mấy anh ạ!
Thiệt tình đúng chất giang hồ Bắc luôn nha. Khoái nghe lễ phép dữ dội. Một anh xấu trai nhất có vẻ là anh đại gật gật đầu, chỉ tôi cái ghế, nét mặt lạnh lùng. Giang hồ thứ dữ có khác, tới nói cũng làm biếng. Tôi thầm thán phục mấy ảnh, rón rén ngồi xuống ghế. Một anh nữa nhìn mặt cũng ác ôn nông thôn nhỏ nhẹ:
– Em biết điều đấy. Mà nhìn mặt mũi em hiền lành thế này, bọn anh cũng không muốn làm. Bọn anh mỗi lần nhận vụ gì bét ra toàn phải cho nằm viện 2-3 tháng, nhiều khi cứ sợ lỡ tay làm chết người kể cũng phiền, em hiểu không?
Tôi gật đầu lia lịa. Nghe hiểu liền. Anh này đảm bảo ngày trước công tác trong quân đội, bộ phận chuyên tháo gỡ mìn. Thiệt tình sao quân nhân giải ngũ lại làm ba cái chuyện tầm bậy này, mất nét người lính hết trơn. Các ảnh thấy tôi ngoan ngoãn dễ bảo vậy, coi bộ hài lòng lắm. Anh xấu trai nhất tới giờ mới mở miệng:
– Thôi thống nhất như thế nhé. Tiền đâu em giao luôn đi, coi như anh em mình trước lạ sau quen nhé.
Làm quen kiểu này ngộ nha. Tui cũng muốn mấy đứa khác làm quen tui vậy, có điều không dám nói. Mắt mấy ảnh vẫn chòng chọc dõi vô tôi, điệu bộ như thể đưa thiếu 10 ngàn cũng phanh thây tôi ra ngay tại quán. Tôi lắp bắp:
– Đợi em xíu nha, em kêu ông anh vô đưa tiền.
Tôi chưa kịp kêu, lão quỷ già đã bước vô. Cái mặt lạnh te, mắt long sòng sọc. Xong rồi nha, vụ này là có chút quen biết hẳn hoi lão mới bực bội dữ vậy, ngày thường đối với đám khác có khi nào cái mắt lão dữ vầy đâu.
– Sao không đòi 100 triệu cho nhiều, mấy thằng kia?
Mấy ảnh ngộ nha. Thấy hung thần tới nhưng mấy ảnh không sợ, ngược lại cái mắt còn hiện ra tia vui mừng. Anh xấu trai coi bộ thân thiết nhào ra tính xun xoe:
– Anh Ngọc!
Chết điếng người. Không ngờ người quen lão Ngọc thật. Phen này lão quê lên chắc … đập luôn tui quá. Vừa nghe tiếng la hân hoan xong chừng nửa giây, lại nghe tiếp tiếng “bốp”. Anh người quen ngã chúi nhủi. Lão già mắt đỏ ngầu, vớ luôn cái ghế trong quán đập túi bụi lên người ảnh. Im re. Không chỉ tôi mà nguyên mấy ảnh cũng đứng hình luôn. Thiệt tình chưa khi nào tôi thấy lão già dịch bực cỡ này, cũng chưa thấy lão đánh người khi nào dữ dội tới vậy. Hên cho ảnh là lão quên không có mang dao, nếu không chắc người ảnh thủng lỗ chỗ lắm. Thấy lão đập một hồi tan tành cái ghế nhựa, mệt quá đứng thở hổn hển, anh giang hồ kia mới lóp ngóp bò dậy, mặt méo xẹo:
– Em làm gì sai mà anh đánh em vậy anh Ngọc?
Thiệt tình cái mặt ảnh tôi nhìn cũng thấy thương, sao lão quỷ coi bộ chẳng thương ảnh chút xíu nào. Lửa giận lão vừa hạ xuống được chút, nghe xong lại bừng lên. Co giò đạp thêm cho ảnh một cái lật ngửa, lão vừa thở hồng hộc vừa la:
– Tụi mày cũng tính là giang hồ hả? Thứ cùi bắp. Tao nói bao nhiêu lần rồi không có gan thì kiếm việc tử tế mà làm, cái loại chuột nhắt như tụi bay cũng đua đòi đi kiếm tiền hả?
Ngày trong trại, tụi nó thường kêu: giang hồ tức là dzô hàng, tôi nghe không có hiểu lắm. Giờ thì hiểu rồi nha. Các ảnh sắp hàng một, ngồi cúi đầu nghe chửi ngon ơ. Có anh mắt còn ươn ướt, thiệt tình cảnh ngộ éo le quá đi trời.
Lão già mở loa hết công suất, nói tới sùi bọt mép:
– Bữa nay tao đánh tụi bay chỉ có đổ máu, bữa khác ra đường gặp giang hồ thứ thiệt nó lấy mạng tụi bay luôn đó. Bộ mày tưởng mấy cái vụ này dễ ăn lắm sao? Bọn vô dụng.
Coi bộ đám này chắc trước cũng có theo lão à nha. Tính lão ghét nhất đám em út lu xu bu, kém bản lĩnh chỉ ưa dựa dẫm, chưa nói tới mấy cái hành động kiếm tiền bằng nước bọt kiểu này. Lão già coi bộ tức tối thấy ớn, thở ra hồng hộc. Tôi sợ lão đột quỵ, đỡ lấy lão ngồi xuống ghế, bưng ly nước tới:
– Cũng không có chuyện gì mà anh, anh bớt nóng đi. Anh uống nước đi đã, chuyện nhỏ bỏ qua được mà.
Lão già bưng ly nước uống một hơi, trợn mắt ngó vô mấy ảnh, la:
– Còn muốn tiền nữa không, mấy thằng âm binh?
Mấy ảnh im re. Lão thở dài một tiếng, chỉ qua tôi:
– Thằng này gan nó còn lớn