ta tham gia chỉ có để làm “cột thu hành” thôi.”
“Nghe đâu tên đó mất tích gần một tháng nay rồi, có lẽ hắn trốn kiểm tra đây mà.”
“Haha, trốn là phải. Dù sao hắn cũng là PHẾ VẬT mà.”
Lũ con cháu kia liên tục buông lời mỉa mai Khải Minh. Thiên Thư ngồi ở trên nghiến chặt răng lại, nàng bây giờ chỉ muốn đi xuống tẩn cho bọn chúng một trận thôi. Chợt Văn Nghĩa ngồi cạnh bên đặt tay lên vai nàng, nhìn nàng rồi lắc đầu một cái. Thiên Thư thấy vậy cũng cố nén cơn giận của mình đi.
“Mọi người, dù sao cũng là anh em với nhau, cớ sao lại đi khinh bỉ người khác như vậy…”
Thụ Nhân bỗng cất lời chen ngang những lời mỉa mai kia. Tất cả đều im lặng dồn mắt về phía hắn.
“Dù hắn có là không tu luyện hồn lực được đi nữa cũng không nên gọi là phế nhân chứ…”
Lũ kia thấy vậy đều cúi đầu xấu hổ. Thụ Nhân liền dõng dạc nói tiếp:
“Các ngươi nghĩ mình may mắn hơn hắn, thì có quyền khinh bỉ hả? Không phải lúc trước hắn đã giúp đỡ chúng ta rất nhiều sao… hắn hiến thân mình để làm “bao cát” cho chúng ta luyện tập, lại còn làm người hầu làm mọi thứ cho chúng ta sai bảo mà.”
Thụ Nhân nói đến đây liền giở giọng cười khoái trá, mấy tên ở dưới cũng hiểu ý hắn đồng loạt cười theo.
“Haha, Thụ Nhân, ngươi làm ta cứ tưởng…”
“Thụ Nhân đại ca thật biết đùa quá đi, haha.”
Thụ Nhân vừa ôm bụng vừa nói: “Đặc biệt, tên này làm “bao cát” đấm rất êm tay a.”
Lũ ở dưới cũng cười to hơn, chúng còn bàn nhau về số lần cho Khải Minh ăn hành, rồi còn xem nó như chiến tích mà hãnh diện.
Ở trong đám đông đó, chỉ có duy nhất Như Ngọc là không cười. Nàng chỉ đứng nhìn lũ xung quanh với ánh mắt khó chịu. Như Ngọc ghét nhất là lũ ỷ mạnh hiếp yếu, nàng đang định lên tiếng chửi cho chúng một bài học thì…
“Hừ, Huỳnh Khải Minh có mặt.” Một giọng nói vang đến. Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía sau và đều há hốc mồm ngạc nhiên. Đứng ở sau bọn chúng chính là Huỳnh Khải Minh, kẻ được đinh ninh rằng sẽ không xuất hiện.
Ở trên khán đài, Thiên Thư chạy xuống dưới sân, để lại đằng sau là Văn Nghĩa với ánh mắt khó hiểu. Thiên Thư chạy đến ôm chặt lấy Khải Minh, ngực nàng ép sát vào làm hắn sướng tê người.
“Sao giờ ngươi mới tới?”
Thiên Thư đưa mắt giận dữ hỏi hắn. Khải Minh bất giác nhìn về phía khác gãi đầu nói:
“Tại… tại em ngủ dậy trễ.”
Đương nhiên đó là nói dối. Thật ra hắn bận nện Quỳnh Anh cùng với mua một số thứ trong cửa hàng nên mới đến trễ vậy.
“Hmmm, ngươi thật là, mau đến để đo hồn lực đi.”
Thiên Thư đẩy hắn về phía trước. Khải Minh không cần nàng đẩy vẫn tự tin đi về phía trước, bỗng Thụ Nhân ra cản đường hắn.
“Ái chà, Khải Minh, ngươi đến đây làm gì vậy?”
Tên: Huỳnh Thụ Nhân.
Tuổi: 15.
Sinh lực: 2000/2000.
Hồn lực: 2590/3100.
Cảnh giới: Hồn Sĩ tầng 9.
Thông tin thêm: Cháu trai của nhị trưởng lão Huỳnh gia.
Thông tin về hắn được truyền về não Khải Minh.
“Bộ ngươi bị mù hả? Ta đến để thi chứ làm gì.”
Khải Minh trừng mắt trả lời, đối với tên Thụ Nhân này, hắn cực kỳ cực kỳ cực kỳ ghét hắn. Hắn chính là tên đã đánh trọng thương khiến “Khải Minh cũ” trở nên ngốc nghếch.
“Hừ, tên kia…” Thụ Nhân tức giận trước câu trả lời của Khải Minh. Hắn định vung tay đánh thì thấy ánh mắt đáng sợ “mày ngon đụng đến em tao coi” của Thiên Thư làm hắn hơi teo dái.
“Tránh đường coi thằng chó.”
Khải Minh đưa mắt thách thức, Thụ Nhân đành tránh ra. Hắn mà có thái độ gì thì chỉ có chết với Thiên Thư. Khải Minh bước đến trước bàn ghi danh, mấy tên ngồi ở đó đưa mắt khinh thường nhìn hắn. Hắn cũng không quan tâm lắm, bước thẳng đến chỗ cái máy.
“Sao hắn tự tin vậy nhỉ?”
“Hắn làm gì có hồn lực.”
“Hay hắn đến để làm trò thôi nhỉ?”
“Có khi hắn tu luyện được loại tà ma dị thuật nào đó?”
Mọi người liên tục bàn tán khi thấy Khải Minh không những hết ngốc mà còn tự tin nữa. Cả tên đứng ở cái máy cũng nhìn hắn với ánh mắt ngạc con mẹ nó nhiên. Khải Minh đứng lên thềm của cỗ máy, hắn nhắm mắt tưởng tượng mọi người sẽ há hốc mồm khi thấy thực lực của hắn. Màn hình một lần nữa biến đổi, tên kia liền ghé sát lại xem. Tên đó há hốc mồm lộ vẻ ngạc nhiên, không phải ngạc nhiên bình thường mà là ngạc nhiên cực độ, cứ như hắn vừa được ai đó ném cho một cọc tiền 100 triệu phang vậy. Mọi người thấy vậy liền nhốn nháo lên.
“Cái gì vậy?”
“Hắn cảnh giới bao nhiêu?”
Khải Minh nhắm mắt cười đắc chí:
“Dõng tai lên mà nghe cho rõ thực lực của ta đi!”
Tên đứng cạnh hắn quay xuống nói to: “Huỳnh Khải Minh, 15 tuổi…, KHÔNG CÓ HỒN LỰC.”
“HỂ?????” Khải Minh tròn mắt ngạc nhiên.