gì ?
Hạnh nheo mắt như muốn trêu chọc chị mình :
– Hơn nữa, em cần có người chồng trẻ, sung sức để phục vụ cho những đòi hỏi thể xác rất cao của em.
Hoài há hốc miệng, không biết trả lời làm sao.
Hạnh càng cười lớn hơn khi nhìn chị mình ngẩn ngơ … sau một lúc, nàng nghiêm nghị nói :
– Chị đến từ xa gặp em để phê bình em hay sao ? mà chị hoàn toàn không biết cuộc sống của em, chị cũng chưa gặp mặt chồng em lần nào. Em mong muốn chị đến ở với gia đình em một thời gian để tìm hiểu rồi sau đó chị mới có đủ thông tin mà phê bình em chứ ? Chị đồng ý không ? Đó mới là phương cách của người dùng lý trí chứ !
Hoài đành cười xòa :
– Em nói hoàn toàn có lý, chị xin lỗi em vì quá hấp tấp. Chị không có quyền phê phán gì em hết. Em có cuộc sống của em, dù có khác xa cuộc sống của chị thì chị cũng phải chấp nhận mà thôi. Cho chị xin lỗi nhe !
– Vậy mới là chị của em chứ ! Vậy chị chịu về ở với tụi em đến ngày chị trở về Canada nhe ?
– Có điều chị phân vân là gặp … chồng của em, chị phải xưng hô ra sao đây ?
– Thì có gì đâu : ảnh là cháu của chị thì chị xưng hô Dì-Cháu với ảnh là hợp lý nhất. Còn chuyện em với ảnh là vợ chồng thì đâu có ăn thua gì với chị.