chủ nhân.” Ngự Sa Thế nói , nhưng vẫn không chịu tịch mịch dùng tay đùa bỡi tiểu đệ đệ của tôi .
Trước đó , đầu tiên phải nói về hiện trạng của thế giới.
Ở 1997 năm , cũng chính là hai mươi năm trước (DG : ô thế thằng tác giả này viết năm 2017 à ) , một viên thiên thạch rơi xuống một hòn đảo không người ở trên Thái Bình , uy lực của nó phá hủy cả những hòn đảo lân cận , các hòn đảo ở xa hơn cũng bị sóng thần làm cho thập phần thê thảm . Bất quá , kể từ đó , tỉ lệ nam nữ trên toàn bộ thế giới trong hai mươi năm qua đã thay đổi đáng kể , lúc đầu nam: nữ là 5: 4,5 đến bây giờ là 3: 7 . Đó là tình hình thế giới hiện nay .
Mà đại đa số những người có quan niệm ” trọng nam khinh nữ” , những đứa trẻ nữ bị vất bỏ không ngừng gia tăng – Ngự Sa Thế lãnh đạo đích ám sát lần này cũng chính là một đứa trẻ bị vất bỏ được thu nhận về bồi dưỡng thành tài . Trước mắt cả Nhật Bản tổng cộng có ba căn phụ trách huấn luyện và đào tạo một vùng , hơn nữa những năm gần đây, ngoại trừ ba vị thống lĩnh cả tập đoàn là nam nhân ra , còn lại tất cả đều là nữ nhân . Bất quá càng làm tôi kinh ngạc chính là Ngự Sa Thế lãnh một phân bộ của tập đoàn , thế nhưng nó nằm trong rừng núi cách thành thị không xa .
” Nếu chủ nhân nói muốn , thuộc hạ có thể đem cả tập đoàn hiến dâng , coi như chỉ là lễ vật để chủ nhân đã tiếp nhận thuộc hạ .” Ngự Sa Thế thoải mái nói , nhưng tôi nghe lại có chút đáng sợ .
Đương nhiên , chuyện này tôi là tạm thời để sau , khi nào thời cơ đến lúc đó mới tính tiếp .
Tôi để cho Ngự Sa Thế tiếp tục ở trên giường nghỉ ngơi, còn tôi thì mặc lại quần áo rồi ra khỏi phòng – bất quá điều làm tôi kinh ngạc là , sau khi vận động kịch liệt một lúc lâu , trong thời gian ngắn thể lực đã khôi phục lại bình thường , hiển nhiên thể tôi đã trở nên siêu việt hơn rất nhiều .
Đi xuống lâu nhìn thấy Sa Lị Na đang nằm ngủ trên đùi Tiểu Cầm – bất quá hốc mắt hơi đo đỏ có phải nàng vừa khóc không?
Ta đang muốn mở miệng hỏi , Tiểu Cầm ra dấu ” im lặng” . Tôi gật gật đầu , cũng làm theo ra dấu ” xuất môn” . Tiểu Cầm hiểu ý gật gật đầu , còn tôi lặng lẽ ra khỏi phòng .
– Bây giờ là ba rưỡi chiều , nếu như mọi khi thì hội nghị xã đoàn hẳn là giải tán rồi – cho nên tôi thừa dịp này ra khỏi nhà , đi tìm xã trưởng Phú Dã Yến lấy bản ghi chép buổi họp . Nói là bản ghi chép buổi họp nhưng kỳ thật cũng chỉ là một ít cái nhìn về dị tượng trên thế giới đem ra thảo luận mà thôi – bất quá thảo luận về vấn đề thiên thạch rơi xuống trái đất dẫn đến thay đổi tỷ lệ nam nữ hai mươi năm qua chắc được đề cập nhiều nhất .
Đương nhiên , đem chuyện thay đổi tỷ lệ nam nữ đổi cho việc thiên thạch rơi có chút vô lý , nhưng chỉ là thời gian hai việc xảy ra trùng hợp quá , làm cho chúng ta không thể không nghĩ như vậy. Đi tới đi tới , đi đến nơi xã trưởng Phú Dã ở chính là nguyên lâm ngôi đền thần xã .
Bất quá , tôi vừa mới bước qua cầu thang đi vào khu đất trước cửa thần xã , liền nhìn thấy một mỹ nữ mặc trang phục phát sư đứng trước cửa thần xã . Nàng là trước mắt khá giống vị thần của thần xã , nàng là mẫu thân của xã trưởng Phú Dã – Phú Dã Lâm Tử . Mặc dù đã có nũ nhi , nhưng nhìn nàng có vẻ như chưa đến ba mươi tuổi , cứ như là phẫu thuật thẩm mỹ vậy .
” Ta chờ ngươi thật lâu , Thiên Dã tiên sinh.”
” Di?” Nghe được câu nói của nàng , tôi lại có điểm ngạc nhiên đứng ngây ra . Bởi vì mọi người đều gọi thẳng tên tôi là ” Bác Nhất ” , đột nhiên nghe được xưng hô lễ tiết như thế , thật là làm cho tôi có điểm không thích ứng được , cũng cảm thấy có điểm quái dị.
” Ta biết ngươi là vì tìm tiểu nữ mà đến đây , bất quá ta chuyện trọng yếu muốn cùng tiên sinh nói chuyện .” Lâm tử nói thập phần cung kính : ” Thỉnh trước tiên đi đến đây .”
Lời của nàng làm cho tôi không nói lên câu nào , chỉ có ngoan ngoãn theo sau .