rồi hai cô có được ăn đâu chứ đừng nói đến ăn ngon thế này.
Nhìn hai khuôn mặt đã có được chút sức sống, Thiều Quốc Việt cười mỉm vui vẻ. Đột nhiên cậu nhớ lại lời Đế Nhất Phương khi chiều, cậu cần có những người sẵn sàng bán mạng cho mình lúc cần, nhìn lại hai cô bé đang tiếc nuối vì không thể ăn thêm nữa, cậu đắn đo suy nghĩ.
“Bảo Ngọc bao nhiêu tuổi rồi?” Long hỏi.
“Em 12 ạ, Bảo Hân thì 11” Bảo Ngọc nhanh nhảu đáp, giờ cô mới để ý nhìn kĩ Thiều Quốc Việt, cậu thật là điển trai.
“Thế hai em còn người thân nào nữa không?” Thiều Quốc Việt hỏi làm Bảo Ngọc giật mình, cô nghĩ thật lâu rồi lại quay sang nhìn Bảo Hân, cô bé lắc đầu làm Bảo Hân buồn bã.
“Dạ không ạ……”
“Thế hai em có muốn về nhà anh không, ở đó các em sẽ không bị đói nữa, nhưng mà phải nghe lời…….”
Thiều Quốc Việt suy nghĩ một hồi rồi hỏi, nếu hai cô bé không muốn thì cậu chỉ còn cách đưa hai cô vào trại trẻ mồ côi thôi, còn nếu hai cô chấp nhận thì Thiều Quốc Việt sẽ có hai thủ hạ tương lai của mình, mỗi người mỗi hoàn cảnh, cậu vẫn còn mối thù phải báo.
“Em…………em không biết…………anh……….anh muốn bọn em làm gì” Bảo Ngọc hoảng hốt nhìn Thiều Quốc Việt chăm chú.
“Trước mắt thì hai em chỉ cần làm những việc nhẹ nhàng như dọn nhà cửa rồi phụ việc cho anh của anh thôi………..sau này tính sau……..” Thiều Quốc Việt cười trả lời.
“Bọn……bọn em được ăn no phải không ạ…..?” Bảo Hân nhanh nhảu lên tiếng, cô bé sợ đói lắm, chỉ cần ăn no thôi thì cô bé sẽ chấp nhận.
“Phải………….hai em sẽ có quần áo mặc và ăn thật no……….” Thiều Quốc Việt nhìn Bảo Hân yêu thương nói.
…..
Vài phút sau, chiếc taxi lại lăn bánh chở Thiều Quốc Việt và hai cô bé ngây thơ lên đường trở về, ngồi trên xe Thiều Quốc Việt nhìn hai cô bé đang ôm nhau ngủ say mà suy nghĩ không biết mình có quá ác khi chọn hai cô bé này không, nhưng mà Thiều Quốc Việt đã lựa chọn thì không bao giờ hối hận, vì mẹ và vì trả thù, cậu sẽ bất chấp mọi thứ.