chạy bằng thể lực mà còn ở trong rừng nên một kẻ dùng khí lực có thể bắt kịp dễ dàng. Nhưng may mắn là không có kẻ nào đuổi theo.
…
“Hihi…mẹ liều thật đấy!” Hoàng Yến ngồi phía sau ôm chặt Lệ.
“Hy vọng không ai thấy…hì!”
Lệ ngồi trước cầm dây cương, hai mẹ con nàng đang cưỡi trên con rồng cướp được một cách trắng trợn từ thanh niên đa cấp kia. Thú cưỡi có thể bay vô cùng đắt, con rồng hai người đang cưỡi chỉ là một Cường thú cũng có giá đến vài tỉ. Mảnh vảy rồng mà Hoàng Yến lấy được là ‘Khế vật’, có tác dụng giống như chìa khoá xe, con rồng chỉ phục vụ người nào mang thứ đó.
Hoàng Yến lấy ra một quả cầu thuỷ tinh, quả cầu sáng lên theo ý niệm của nàng, bên trong hiện lên hình ảnh của Minh lúc đang bị con chó của Như Bảo cắn, nàng mím môi: “Thằng em hư đốn, lo mà ở yên đấy, chạy lung tung để chị mày phải xấu như ma thì chị cắt chim mày…”
Lệ phì cười rồi nhớ lại hôm qua, viên đá của nàng và quả cầu thuỷ tinh của Hoàng Yến có được qua giao kèo với mụ phù thuỷ…
Sau khi thực hiện giao ước, mụ phù thuỷ lấy ra hai món bảo vật đó giao cho hai mẹ con. Ả tận tình hướng dẫn sử dụng, nhưng thực ra là mụ ta câu giờ. Lệ biết rõ mụ ta đã tìm thấy Minh nhưng cho tới khi hai mẹ con nàng gần hết giờ online mới chịu hiển thị lên quả cầu. Quả cầu thuỷ tinh đó là một bảo vật được chế tạo từ mắt của một con rồng. Nó có khả năng kết nối với trí nhớ của nhiều con rồng khác, từ đó cho phép người sử dụng quả cầu có khả năng nhìn thấy hình ảnh mà một con rồng nào đó đã thấy. Và khi Minh bị con chó cắn thì có một con rồng bay ngang nhìn thấy cảnh đó.
Tuy là bị mụ ta câu giờ nhưng ít Lệ cũng biết đó là may mắn, vì không phải chỗ nào cũng có rồng bay qua nên nếu mụ không thấy Minh thì hai mẹ con nàng tự đi tìm cũng rất mệt.
Nắm chặt dây cương, Lệ điều khiển con rồng bay theo đường ngắn nhất.
…
“Hộc…phù…may là sáng ăn được chút trái rừng, có sức mà chạy chứ không…là chết chắc rồi… A…A…Át xìi…!” Dựa lưng vào gốc cây nghỉ ngơi, đang thở hồng hộc mà còn hắt xì, rồi ngay sau đó Minh cảm thấy như dương vật nhói lên một cái không rõ nguyên do.
“Ai nhắc tới mình hay sao ta!” Hỏi vu vơ một câu rồi tiếp tục chạy.