Kỳ như chợt nhớ ra, chàng vỗ đùi đến đét một cá .
– ờ, quên khuấy cái vụ đó héng.
Việt gật đầu.
– Như vậy thì tốt, mày không được hỏi han gì nhiều làm chúng nghi. Phương châm của tụi V.C nằm vùng là ngăn cách, chính chúng cũng không biết hết tổ chức của chúng nó đâu.
– Bây giờ phải làm sao?
– Mày cứ sống bình thường như hàng ngày, chúng bảo cái gì, làm cái đó. Tuyệt đối không có ý kiến gì, cũng không được quá hăng hái. Phải nhớ một điều duy nhất, phải báo cáo ngay những việc mình làm. Trong trường hợp khẩn cấp, có thể thi hành rồi mới báo cáo. Tuy nhiên, những điều nguy hiểm, thưừng thường chúng bắt mày nghiên cứu hàng tháng mới cho thi hành. Tao nghĩ mày đủ thì giờ báo cáo.
– Trường hợp không gặp anh thì sao?
– Mày cho con Cúc hay.
– Nó báo cáo lại cho anh à?
– Nó có thể dùng điện thoại của ông chủ nó gọi về sở cho người của mình. Nhưng đó là trường hợp bất đắc dĩ thôi. A, còn vụ lựu đạn, mày cứ nhận lời đi, tao sẽ lo cho mày, đừng sợ.
Kỳ có vẻ cao hứng lắm.
– Nếu vậy phen này em thành đặc công thứ thiệt rồi.
Việt cũng cười theo.
– Còn tao lại đi tiếp tay với đặc công Việt Cộng mới bỏ mẹ chứ.
Vừa lúc đó có người muốn đi xe, Việt bảo Kỳ:
– Tao chở bà này, còn mày đi lo chuyện đó đi.
Kỳ đạp xe một mạch tới hẻm Trương Minh Giảng, ngay sau Viện Đại Học Vạn Hạnh. Chàng thấy Nga đang ngồi ca cải lương trước cửa. Kỳ cười với Nga, nói:
– Giờ này mà ngồi đây ca cải lương thì sướng quá rồi.
Nga cười hì hì:
– Anh nói tới đón em đi coi tuồng ấn Độ mà giờ này mới tới.
Kỳ cặp xe vô sát hàng hiên, tới ngồi bên Nga.
– Đi coi hát thì đi ban đêm chứ ai đi ban ngày bao giờ
– Em muốn đi sớm về sớm mà.
Về sớln chi vậy?
– Thì đưa đào đi coi hát rồi về còn phải ăn uống lỉnh kỉnh nữa chứ.
Kỳ gãi đầu.
– Sao khó quá vậy, hồi nào tới giờ anh không có rành ba cái vụ này rồi đó.
– Đốt anh đi, đừng có làm bộ, thời buổi này mấy ông như giặc chứ vừa gì.
Kỳ mỉm cười:
Vậy sao, em có sợ không?
Nga ghé sát tai Kỳ nói nho nhỏ:
– Chống Mỹ cứu nước em còn không sợ nữa, chứ há gì cái mạng anh.
Bỗng Kỳ rùng mình, tay chàng nổi gai ốc. Nga nắm lấy tay Kỳ vuết nhè nhẹ.
– Mới nói có thế mà đã teo rồi à, con trai gì đâu mà như gà mái vậy.
Kỳ nói nho nhỏ:
– Thú thực, từ hồi nào tới giờ anh chỉ biết đạp xe cyclo thôi, chứ chưa có làm ba cái vụ gì như vậy đâu.
Nga đứng dậy, kéo Kỳ vô nhà.
Chúng mình vô đây nói chuyện đi, hôm nay cả nhà đi vắng hết rồi.
Kỳ ngạc nhiên:
– Ủa, sao em nói muốn đi coi hát.
Nga liếc Kỳ cười tủm tỉm.
– Nếu cả nhà đi chơi hết thì tụi mình ở nhà nói chuyện sướhg hơn.
Kỳ lẽo đẽo theo Nga vô tuốt nhà trong, chàng đã thuộc lòng căn nhà này như nhà mình, vừa qua khỏi cửa buồng trong, Nga kéo mạnh tay Kỳ làm chàng chới với. Vừa lấy được thăng bằng, Nga đã nằm trọn vô lòng Kỳ rồi; chàng vòng tay ôm lấy thân thể chắc nịch của nàng.
– Em làm anh hết hồn.
Nga cười khúc khích:
– Bộ anh không thích sao?
Kỳ luồn một tay vô áo nàng, Nga hơi co người lại; nàng rúc hẳn đầu vô ngllc Kỳ, nhắm mắt rồi từ từ ngửng đầu lên; Kỳ cũng đã cúi xuống, hai bờ môi tìm gặp nhau, chiếc hôn dài vô tận. Thời gian như ngưng lại, tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ nhỏ để trên kệ nghe thực rõ. Hình như Kỳ nghe được eả tiếng thở hổn hển của Nga. Bỗng có tiếng lạch cạeh ngoài eửa, Kỳ vội vàng buông Nga ra, nàng cũng hấp tấp sửa lại quần áo. Tiếng Bồng oang oang bên ngoài:
– Nga ơi, Nga ơi mở cửa.
Nga lật đật chạy ra mở cửa, Kỳ cũng lẽo đẽo theo sau. Vừa trông thấy Kỳ, mặt Bồng tươi rói.
– Ủa, thằng Kỳ tới đây hồi nào vậy? Tao tính kiếm mày có chuyện nè
– Chuyện gì vậy anh Bồng?
Chờ Nga khép cửa lại, Bồng nói nho nhỏ:
– Vụ hôm nọ đó, thằng Cu Đen với Tư Cùi khen mày hoài, chúng nó nói biết mày từ lâu lắm rồi, tính kết nạp mày nhưng chưa có dịp, ai ngờ mày lái là người của con Xuân rồi, trái đất này thựe là nhỏ.
Kỳ cười hì hì, đẩy đưa:
– Nào có ai biết tụi nó hoạt động cho Mặt Trận đâu.
Nga nói xen vô:
– Công móc nối anh Kỳ là của em đó nghe.
Bồng cười hành hạch:
– Có ai rành công với cô đâu, bây giờ thì thằng Kỳ nó về phe với cô là cái chắc rồi, ai rứt cho ra đây.
Nga vênh mặt trơ tráo:
– Chứ sao, phải không anh Kỳ?
Kỳ không biết phải nói sao, chàng chỉ còn biết đứng cười trừ. Bồng gật đầu lia lịa.
– Được rồi, được rồi. Bây giờ có chuyện này tao phải nói với thằng Kỳ đây.
– Chuyện gì đó anh Bồng?
– Thằng Tư Cùi nó muốn gặp mày gấp đó mà. Nó nói nhắn với mày cái gì mà nội trong tuần này phải gặp nhau. Mọi thứ nó đã sẵn sàng eho mày; Nó đinh giao cho
mày công táe gì đó hả?
Kỳ nói úp mở:
– Cũng chẳng có gì. Xin anh gặp anh ấy nói lại là anh ấy cứ giao cho em đi, dễ mà, nhất đinh mọi chuyện sẽ có kết quả tốt.
Bồng cười vui vẻ, nói:
– Tốt lắm, nếu mày làm được việc, tao cũng có công nữa. Cố gắng hết sức nghe mày.
– Dạ, anh cứ yên trí đi, không làm thì thôi, đã nhận việc rồi phải làm hết mình chứ.
Như vậy là xong, tao phải sửa soạn đồ đạc theo xe chạy về Tây Ninh đây. Chắc cũng một hai ngày nữa mới về à.
Vừa nói, Bồng vừa vô nhà lấy sách tay nhỏ, nhét mấy thứ đồ dùng hàng ngày vô bi rồi đi ngay. Nga đóng cửa lại nàng sà ngay vào lòng Kỳ, nũng niu. .
– Bây giờ anh phải bắt thường cho em.
Kỳ ngạc nhiên:
– Ủa, anh có làm gì đâu mà phải bắt thường.
Nga xô Kỳ xuống chiếe giường cạnh đó, cười khúc khích:
– Sao anh ngu qưá, làm ngllời ta khùng luôn nà.
Kỳ bị xô ngửa trên giường, ehới với, chàng nắm lấy áo Nga ghì lại, ai ngờ làm hàng nút áo trước ngực nàng bật tung ra; bộ ngllc tròn tria, trắng ngần vươn lên không che đậy đã dí sát mặt ehàng. Nga chĩ mặc một chiếc áo bà ba duy nhất mà không có áo lót. Nàng tuột luôn chiếc áo ném xuống sàn nhà. Kỳ sững sờ, chàng không ngờ Nga táo bạo như vậy. Kỳ chưa kịp phản ứng gì, Nga đã nằm úp trên mặt chàng rồi; Mùi thơln da thịt làm Kỳ mê đi chàng không tự chủ được nữa, Kỳ vòng tay lật Nga xuống giường…
Trời đã nhá nhem tối, trong khi Kỳ đê mê với Nga tại nhà nàng, Việt cũng đang thủ thỉ với Cúc trong rạp hát; chàng vòng một tay qua vai nàng, hai người chụm lại thành một bóng. Chàng thì thầm:
– Em phải hết sức kín đáo, đừng bao giờ để cho tụi nó nghi ngờ. Bất cứ đi~u gì xẩy ra cũng đừng lụp chụp. Việc của em là chỉ ghi nhận từng phe nhóm của những đứa làm công trong cư xá thôi. Công việc này chỉ cần mình em làm, mình em biết. Đừng dại dột móc nói thêm vây cánh, chẳng may tụi nó biết được là kể như anh
sống mồ côi đó.
Cúc cười khúc khích:
Anh làm như em là má anh không bằng.
– Thì mồ côi đào đó mà.
Xí ở đó mà mồ côi. Anh có cả chục đứa. Con Hòa nó nói oang oang, cả cư xá tụi em đứa nào không biết.
– Nếu nó nói tùm lum rồi, có đứa nào dám nhào vô nữa đâu mà em nói cả chục đứa.
– Anh có biết nó nói gì không?
– Nói gì?
– Nó bảo: “Ở đời muôn sự của chung, đứa nào muốn đi chợ bằng xe cyclo thì nhào vô, không hạn ehế.”
– Trời đất, nó làm anh như hạm sao!
– Còn gì nữa, nó nói anh là hạm nhà binh đó. Anh tán nó rồi, con Tư đeo theo, anh làm luôn.
Việt cười hì hì:
– Anh có làm gì đâu, rỡn thôi mà.
– Thì em cũng có nói gì anh đâu. Dù anh rỡn hay đó là nhiệm vụ của anh, em cũng phải đứng bên lề thôi. Trời đâu cho em dự cuộc chơi này.
Việt biết Cúc đang nghĩ gì, chàng bóp nhè nhẹ vai nàng, từ từ cúi xuống hôn lên môi Cúc. Thân thể nàng run lên ngay, Cúc thấy những cảm giác khác lạ lùa vào mạch máu, tim, gan mình. Cứ mỗi lần gần Việt là lòng nàng lại rạo rực. Hlnh như nàng quên đi thân phận bẽ bàng của mình, dù rằng biết là làm sao nàng có thể yêu Việt với những cơ phận sinh dục quái đảm này. Tự nhiên nước mắt Cúc trào ra; nàng khóc tức tủi một cách dễ dàng. Việt để yên eho Cúc khóc mà không nói một lời nào, chàng biết những giây phút yên lặng này đối với Cúc còn qúi hơn bất cứ mọi thứ trên đời. Trên màn ảnh đang chiếu một cảnh nhẩy múa vui nhộn trong quán rượu. Hình như ít ai thích loại phim xã hội lăng nhăng này nên cả rạp hát trống ehơn; Cả hàng ghế Cúc và Việt ngồi không có ai, láe đác phía trên một vài cặp, có lẽ họ cũng lôi nhau vô đây ehuyện trò chứ không có ý coi hát.
Việt cũng đoán được như vậy nên cố ý đưa Cúc vô đây nói chuyện cho kín đáo. Có lẽ với Cúc những câu chuyện nàng kể chl với mục đích cho vui, nhưng nàng có ngờ đâu vừa khám phá một âm mưu động trời, có thể đưa tới hậu qưả tai hại trầm trọng trong quân đội. Việt đã ngửi thấy mùi từ mấy bữa nay, nhưng chàng không ngờ nó đã thành hình lâu rồi. Cái đám qul cái làm công trong cư xá sĩ quan qưả thực lợi hại. Việt nhất đinh phải lôi chúng ra trước ánh sáng công lý.
Ngay từ khi bắt tay vô Điệp Vụ Lột Trần. Việt đã thiết lập toàn bộ hồ sơ những người làm công trong cư xá sĩ quan Hải Quân. Hầu hết đám này tuổi tử 16 tới 25,
có vài bà già và một số quân nhân biệt phái làm quản gia hoặc tài xế.
Lý lịch của đám này được sưu tra thực kỹ càng, nhất là đám con gái ở quê mới lên. Những hồ sơ tình nghi đều được để riêng biệt và chủ nhân của các cô đó bi mật báo viên bám thật sát.
Việt hơi lạ khi thấy tất cả các cô làm công bị tình nghi dều làm cho các sĩ quan cấp lớn, giữ các chức vụ quan trọng trong cá(‘ phòng sở hoặc chiến hạm lớn. Một cuốn sổ ghi tên mọi