vô cùng cảm kích.
– Không cần khách sáo, chém yêu trừ ma vốn là trách nhiệm của ta.
Nói Xong, Lệnh Hồ Xung cười lớn bỏ đi, Đám người phái Hằng Sơn tiếp tục lên đường, đi đến tối, họ đến thị trán Phúc Kiến, nhưng lạ thay trời vừa chập tối là nhà nào nhà nấy đã đóng cửa kín mít, không ai mở cửa cả, điều này thật khác xa với nhưng nơi khác, Định Tĩnh sư thái thấy vậy kêu gọi Nghi Lâm và Nghi Ngọc dẫn các đệ tử khác đi thăm dò một vòng, các đệ tử chia nhau ra đi tìm khắp trấn rồi đồng loạt quay về bẩm báo:
– Sư bá, cả trấn này giống như tử thành vậy, đều không có lấy một người nào ngoài đường, chúng đệ tử đã vào tận nhà cũng không có ai.
– Lẽ nào Ma giáo đã giết sạch người trong trấn rồi đi chôn xác.
– Sư bá, con có một kế hoãn binh, chúng ta đốt tất cả các đèn nhà của từng người trong trấn cho tất cả cũng sáng lên, như vậy bọn chúng sẽ không thể nào biết chúng ta đang ở đâu.
– Được, vậy Nghi Lâm và Nghi Ngọc dẫn theo một số các đệ tử khác đi làm, số còn lại theo ta vào nhà khách Phúc Lai chờ đợi.
– Rõ, thưa sư bá…
Sau đó, Định Tĩnh Sư bá về nhà Khách Phúc Lai Nghi Lâm và số người còn lại sau khi đốt hết đèn của các nhà trong trấn thì cũng đã quay lại. Mọi người vừa quay lại đầy đủ chuẩn bị ăn cơm thì bên ngoài có tiếng kêu cứu. Định Tĩnh sư thái phái vài người ra xem, nhưng họ đi một lúc rồi không thấy quay lại, rồi một lát sau tiếng kêu cứu vẫn cứ vang lên, cứ thế, từng nhóm người ra ngoài một rồi không thấy quay trở lại, Định Tĩnh sư thái lo lắng vô cùng. Khi trong nhà trọ chỉ còn mỗi bà và Nghi Lâm, chờ suốt một canh giờ, Nghi Lâm sốt ruột lên tiếng:
– Sư bá, các sư tỷ muội đi suốt 1 canh giờ đến giờ mà chưa thấy quay lại, liệu họ có gặp bất trắc gì không?
– Được, con đi theo ta, chúng ta chia nhau ra đi tìm xem. / Vâng, thưa sư bá.
Hai người vừa tách ra thì Nghi Lâm cũng bị mất tích, Định Tĩnh sư bá quay lại gọi cũng không thấy đâu. Định Tĩnh sư thái tức giận hét lớn:
– Yêu nhân Ma giáo, có giỏi thì ra đây quyết tử một trận với ta, đừng có giả thần giả quỷ như vậy, không sợ thiên hạ cười chê hay sao?
Bà vừa dứt giọng, tức thì có tới 6 tên áo đen lao vút tới và phóng ám khí về phía bà. Ngay lập tức Định Tĩnh dùng khí, sử dụng Vạn hoa kiếm pháp chế ngự những ám khí đó rồi ném trả lại, ba tên đầu không kịp né tránh, bị mấy phi tiêu của chính mình găm đúng vào yết hầu, chết ngay lập tức, ba tên còn lại phi tiếp ám khí về phía bà rồi dùng chưởng lực đánh thẳng về phía bà đồng loạt tấn công. Sư thái vừa gạt mấy phi tiêu đó ra thì dính chửa của bọn chúng bắn ra xa cả chục thước, bọn chúng tiếp tục lao đến thì Lục Bá của phái Tung Sơn không biết từ đâu bay ra tương trợ. Bọn chúng thấy vậy, ném bom khói về phía họ rồi chạy thoát thân. Lục Bá vội vã chạy đến nâng đỡ bà dậy:
– Sư thái, bà không sao chứ?
– Đa tạ lục sư huynh giải vây?
– Không dám không dám, Vạn Hoa kiếm pháp của Hằng Sơn quả là tinh diệu tuyệt luân, thảo nào ngay cả Lục Linh sứ giả của Ma giáo cũng bại dưới tay sư thái.
– Mấy tên yêu nhân Ma giáo lúc nãy chính là Lục Linh sứ giả?
– Đúng vậy, sư thái, sao chỉ có một mình bà, các đệ tử khác đâu.
– Nói ra thật xấu hổ, các đệ tử bần ni dẫn theo tự nhiên biến mất một cách vô cớ. Bần ni đang rất lo lắng cho chúng đây.
– Sư thái, NNKP như cây liên cành, Lục Bá nhất định sẽ giúp sư thái tìm ra các đệ tử của phái Hằng Sơn.
– Đa tạ Lục sư huynh. / Sư thái đừng khách sáo, đi, chúng ta vào rừng tìm thử xem.
Sau đó, Lục bá cùng Định Tĩnh sư thái đi về phía rừng, hắn nở một nụ cười nham hiểm trên môi. Bóng hai gười khuất hẳn khỏi thị trấn rồi, đám áo đen lúc nãy vội chạy ra, bọn chúng lột mặt ra, đầy tên nào tên nấy cười lớn khoái trá. Thì ra tất cả bọn chúng đều là người của Phái Tung Sơn, kế hoạch này cũng do Tả Lãnh Thiền bày ra để ép Hằng Sơn đồng ý nhập NNKP vào làm một, đám đệ tử của Định Tĩnh sư thái ban nãy cứ ba người một chạy ra ngoài thì bị bọn chúng khống chế, bịt chặt miệng lại rồi nhốt vào nhà, các nàng bị nhốt mỗi nhóm vào một góc, không được nhốt chung với nhau.
Lệnh Hồ Xung lúc đó cũng cũng lang thang đến đó, chàng thấy lạ lẫm vô cùng, tại sao thị trấn nhà nào cũng thắp đèn sáng rực lên như bàn ngày vậy, nhưng tại sao không có nổi một người đi ngoài đường, đi thêm vài bước nữa đột nhiên chàng nghe thấy tiếng cười hi hí vang lên từ một căn nhà ở phía Đông thị trấn. Tiếng cười đàn ông nghe rất là khoái trá, dâm đãng. Biết ngay là có sự không lành, Lệnh Hồ Xung từ từ nhẹ nhàng tiến tới căn phòng đó. Ghé mắt nhìn vào khe cửa, chàng bỗng thấy toàn người nóng bừng, mặt đỏ lên…