xuống hẳn vào trong ngực mẹ.
Bất chợt, mẹ nhận ra điều đó. Mắt mẹ mở ra, mẹ dùng cả hai tay chụp bàn tay của anh Vũ. Mẹ ngồi dậy nói: “Đừng mà Vũ”. Quả thật, dù trong lòng mẹ đã có tình cảm với anh Vũ, nhưng với tư cách một người vợ kiểu Á Đông, tư tưởng bó buộc trong rào cản thuần phong mỹ tục, thì không thể nào mẹ nhanh chóng dám gạt bỏ hết tất cả mà chìm vào bản năng, dục vọng được. Anh Vũ hiểu điều đó, cho nên tay anh dừng lại ngay vì anh không muốn bức ép mẹ chuyện gì cả. Anh thích mọi thứ đến nhẹ nhàng và tự nhiên hơn.
Ngón cái và ngón trỏ của tay anh đặt vào cằm của mẹ, anh từ từ nâng mặt mẹ lên, hai đôi môi của họ như hai thỏi nam châm lại hút chặt vào nhau. Họ tiếp tục món cháo lưỡi ngon lành, ngọt ngào vừa dang dở.
Lần này, là mẹ chủ động đẩy cái lưỡi nhỏ hồng vào miệng anh Vũ. Lưỡi anh như mừng rỡ gặp lại người bạn cũ, nó nhanh chóng xoắn tít lấy lưỡi của mẹ. Hơi thở thơm tho của hai người phả vào miệng nhau nồng đượm. Cứ thế, khi thì lưỡi của anh tiến sang, khi thì lưỡi của mẹ đi vào. Nước miếng của hai người nhờ vậy trao đổi qua lại như một chất dịch thơm ngon nhất trần đời.
Sau một hồi hôn nhau, họ dừng lại. Mẹ ngước lên nhìn anh và nói: “Mình về đi Vũ. Trễ rồi!”
Sau chuyến đi chơi ấy, tình cảm giữa mẹ và anh Vũ đã tiến một bước xa. Nhưng anh cũng nhận ra rằng, đôi gò bồng đảo đầy quyến rũ của mẹ là một thành trì tiếp theo mà anh phải cần công phá trên đường chinh phục.