một hồi, ông lão đặt một tay lên vai Long lay nhẹ.
“Chàng trai trẻ, cậu đừng tự trách bản thân mình, hãy nghĩ rằng không có cậu thì sẽ có người khác thế chỗ của cậu, chưa chắc họ đã làm như cậu mà thậm chí còn làm những việc tồi tệ hơn………cái ác phải đi đôi với cái thiện thì đó mới gọi là nhân gian, nếu không chẳng phải chúng ta đang sống trong thiên đàn sao…..” Vỗ vỗ vai Long, ông lão vừa cười vừa nói làm hắn giật mình, đúng rồi, cho dù hắn mạnh cỡ nào đi nữa thì hắn cũng không thể xóa sạch ma túy hay tệ nạn khỏi xã hội vì hắn đang sống trong trần gian, nơi các ác luôn luôn tồn tại.
“Cảm ơn ông, cháu hiểu rồi…..” Long nắm bàn tay sần sùi của ông lão trên vai nói.
Trải qua buổi nói chuyện với ông lão, Long cảm nhận được bản thân mình đã trưởng thành hơn nhiều lắm, nếu trước kia tâm trí hắn luôn giao động thì giờ đây hắn đã kiên định hoàn toàn với mục tiêu của cuộc đời, thủ hộ những người mà hắn yêu thương và không làm những việc trái với lương tâm.
….
Nhưng Long không biết rằng lúc hắn ngộ ra nhân sinh cũng là lúc sân bayTân Sơn Nhất sắp đón chào những vị khách không mời đến từ ngoại quốc.