Bắt đầu năm tài chính mới, Trung mở rộng thị trường hơn nữa, chi nhánh của nó thâm nhập vào các thị trường nhỏ lẻ mà ngân hàng Việt Tín lâu nay không quan tâm – Chính là thế mạnh của ngân hàng Đại Á trước đây.
Bốn nhân viên “phe già” mà nó điều từ Đồng Nai về cũng đã phát huy sức mình, đóng góp rất nhiều cho chi nhánh. Họ dần dần bị phong cách làm việc của Trung thuyết phục. Có lần nhậu hơi say, anh Nhân – một trong bốn người được điều về – đã nói: “Biết thế tôi về đầu quân cho cậu luôn từ đầu, đỡ phải bị đày xuống Đồng Nai”.
Đó cũng là cái nhìn chung của 4 nhân viên được điều về.
Tất cả đều diễn ra như theo kế hoạch của nó, thì có một biến cố nhỏ xảy ra: Bác Hậu của nó mất.
Nói về họ nội của Trung, có một phần là gốc Hoa. Ông cố nó là người Hoa, nhưng bà cố, bà nội và mẹ nó đều là người Việt gốc, nên tính ra nó có 1/8 là dòng máu Hoa và 7/8 là dòng máu Việt.
Ông nội nó có ba người con: Bác Hậu, cha nó và cô Tư. Cô Tư đã định cư ở Canada, còn bác Hậu thì kinh doanh ở mảng công nghiệp giấy. Tuy không giàu như ba nó trước đây, nhưng bác Hậu cũng là một đại gia có tiếng nói trong lĩnh vực này.
Bác Hậu có hai đời vợ. Người vợ đầu sinh được một con gái rồi mất, bác ở vậy nuôi chị họ nó. Rồi có lần bác bị bệnh gan suýt chết, sau khi khỏi thì bác ăn mừng bằng việc…cưới luôn cô hộ lý chăm sóc mình lúc bệnh.
Bác rất thương hai chị em nó, chính bác đã một tay lo liệu chuyện chị Phụng “ung thư tử cung nên xin đứa con nuôi”, khiến họ hàng ai cũng tin là thật. Bác là người đã quản lí tài sản của ba mẹ nó để lại tới lúc hai chị em trưởng thành.
Trước lúc bác mất, có gọi nó tới, dặn dò đủ thứ. Mang trong mình dòng máu người Hoa, ông rất xem trọng Trung do nó là “đích tôn”. Ông lập di chúc rất chi tiết, để lại ba phần tư di sản cho Trung, số còn lại chia đều cho vợ và con gái. Sau đám tang, Luật sư công bố di chúc của ông cho Trung, bác Hương (vợ thứ của ông Hậu) và chị Hạnh – con gái bác.
Trung thừa kế toàn bộ sản nghiệp kinh doanh của bác Hậu, Chị Hạnh được hưởng 2 căn nhà, toàn bộ tiền mặt trong két, còn bà Hương thì hưởng 1 căn nhà. Ngoài ra cả chị Hạnh và bà Hương hưởng 10% lợi tức của công ty giấy;
Không biết có phải do bác Hậu sợ mình mất rồi còn bị cắm sừng hay không, mà di chúc có điểm oái ăm là bác Hương không được tái giá hoặc có quan hệ tình cảm với bất cứ ai. Bác Hậu rất cẩn trọng, ủy thác cho Luật sư nếu bấy kỳ ai chứng minh được bà Hương có quan hệ tình cảm với ai thì người đó hưởng căn nhà của bà Hương, và Trung không phải trả 10% lợi tức cho bà Hương. Tức là bà sẽ trắng tay nếu ngoại tình hoặc tái giá.
Lúc Luật sư đọc tới đây Trung phì cười, bác nó có tư tưởng gia trưởng mạnh quá. Cũng phải thôi, vì là người Hoa mà. Hơn nữa, bác dâu nó mới 35 tuổi, còn đủ trẻ để mang tài sản của bác Hậu cho trai.
Chị Hạnh thì không có ý kiến gì, nhưng có vẻ bà Hương không hài lòng lắm về di chúc. Bao năm chăm sóc ông Hậu, bà chỉ mong được thừa kế một khoản thừa kế để có thể sống thỏa thích sau khi ông mất. Vậy mà, giờ đây ông không cho bà cái quyền được làm đàn bà…. Thật ra là có đấy, nhưng với điều kiện bà phải ra đi với hai bàn tay trắng – bà cười cay đắng.
Xong xuôi, bà Hương mời mọi người ở lại nhà ăn tối. Mọi người ở đây gồm bà, cô Tư, chị Hạnh và Trung. Vì bác Hậu mất nên chị Hạnh và cô Tư phải bay từ Canada về, được vài ngày phải đi lại vì thời gian rất eo hẹp.
Chị Hạnh rất xinh đẹp, có sống mũi cao được thừa hưởng từ mẹ chị. Hồi trước chị rất hay qua nhà chơi với Trung và chị Phụng, nhưng sau này chị qua Canada học nên hai chị em ít nói chuyện. Còn cô Tư thì định cư đã lâu, hiện cô đang làm kế toán, chồng và hai con của cô không về cùng. Bà Hương nội trợ cũng khá, tự tay nấu cho mọi người ăn.
_ Chắc anh hai em yêu chị lắm, nên không chịu cho chị tái giá – cô Tư vừa ăn vừa nói.
Phải biết là trước đây cô Tư và mẹ chị Hạnh rất thân nhau, nên việc anh mình cưới thêm vợ sau làm cô khó chịu, từ đó có thành kiến với bà Hường dù bà chả có lỗi gì cả.
_ Ảnh mà cho chị cũng không chịu, lia thia quen chậu mà em………..
Câu nói đối đáp của bà Hương. Làm gì mà bà không nhận ra ý mỉa mai trong lời của đứa em chồng. Nhưng biết làm sao được, chả lẽ nói bà rất muốn tái giá. Trung và chị Hạnh thì cứ ăn, nghe bà Hường và cô Tư nói mát nhau. Đúng là đàn bà – Trung nghĩ.
Ăn xong thì bốn người uống trà, rồi Trung đưa cô Tư và chị Hạnh về khách sạn nghỉ ngơi.
_ Cô ghét cái con giặt mền đó quá hai đứa!
Cô Tư đang nói tới nghề hộ lý trước đây của bà Hương. Cô Tư lớn hơn bà Hương 3 tuổi nên lúc bực cô gọi chị dâu mình là “con”.
_ Thôi mà cô, dì Hương cũng có làm gì quá quắt đâu – chị Hạnh lên tiếng. Chị cũng không có ác cảm gì với dì ghẻ của mình, vì chị qua Canada học trước khi ba chị cưới bà Hương. Chị cũng biết ơn bà đã chăm sóc cho cha mình khi chị đi học xa.
_ Do ba cháu đặt điều kiện trong di chúc, nên nó mới không dám ho he đó. Nếu không, chưa quá 100 ngày nó ngủ với trai rồi, cái con lẳng lơ!
Vì bà Hương xuất thân con nhà nghèo nên hay bị cô Tư khinh khi. Cũng phải, gia đình Trung nhiều đời giàu có, có thể xem là “quý tộc”, cô Tư từ bé sống trong nhung lụa, không lao vào cuộc sống kinh doanh như hai ông anh, nên cô Tư rất hay khinh người.
Trung lẳng lặng không nói gì, nó cũng không thân với cô Tư. Nhưng sau đó cô Tư quay qua nói với nó:
_ Sao im vậy Trung? Cô chửi con kia chớ có chửi con đâu mà sợ, haha.
_ Dạ con tập trung lái xe.
Trung lẳng lặng lái xe đưa cô Tư và chị Hạnh về khách sạn. Qua hôm sau, Trung mời hai người lại nhà ăn cơm do chị Phụng nấu. Sợ cãi nhau nên Trung không mời bà Hương. Hai người lại chơi, rất thích nựng bé Nhã Phương, “con nuôi” của chị Phụng. Bé giống mẹ nên rất xinh xắn. Cũng phải, gen nhà Trung khá đẹp, cả họ nhà nó ai cũng xinh xắn cao ráo.
Sáng chủ nhật, Trung chở hai người ra Tân Sơn Nhất để họ qua lại Canada. Chị Hạnh nói sang năm là chị lấy bằng Master rồi, xong sẽ về Việt Nam chơi. Còn cô Tư thì không biết khi nào mới về Việt Nam lại.
Đúng 10h sáng máy bay cất cánh. Trung định về nhà, thì có cuộc gọi từ số lạ. Trung bắt máy:
_ Alo, Thế Trung nghe, xin hỏi ai đầu dây?
_ Bác Hương đây con.
_ Dạ, bác. Bác gọi con có gì không bác?
_ Trung qua nhà bác được không? Bác có chuyện nhờ Trung…