nhà điều trị. Lão đầu tử đột nhiên thấy con gái mình hồi phục một cách bất ngờ, tuy không rõ Lệnh Hồ Xung đã dùng cách gì, nhưng lão cũng thấy sung sướng và hạnh phúc vô cùng, lão vội quỳ mọp xuống tạ ơn Lệnh Hồ Xung và Nhạc Bất Quần, thề cả đời này sẽ giúp đỡ chàng bất cứ khi nào chàng cần.
Lại nói về Lâm Bình Chi và Nhạc Linh San, hai người bọn họ bị Mạc Bắc song hùng bắt về, một người là Bạch Hùng và một người là Hắc Hùng, hai người này là Đại đạo ở vùng Mạn Bắc. Vừa vào đến nơi, Lâm Bình Chi và Linh San bị Bạch Hùng lôi vào một căn phòng giam kín mít được thắp sáng bằng đèn cầy, Lâm Bình Chi thì bị điểm huyệt, trói vào cột nhà, chếch ngay bên cạnh một chiếc giường ngủ rộng thênh thàng, Linh San cũng bị trói, và đẩy vào trong nhà:
– Thả ta ra, các người là ai tại sao lại bắt bọn ta tới đây – Linh San sợ hãi lên tiếng.
– Câm mồm lại, không tới lượt các ngươi lên tiếng, khôn hồn thì ngoan ngoãn ở lại đây, sáng mai, sau khi cha mẹ ngươi tới, bọn ta sẽ thả các ngươi ra.
– Ngươi…ngươi…muốn gì ở bọn ta.. – Linh San uất ức.
– Ngươi ngươi cái gì, muốn gì à, muốn gì thì lát nữa nàng sẽ biết, hứ, cái thứ con gái gì mà trên người toàn là mùi tinh trùng, ô uế quá đi, chắc vưa mời tằng tịu tên đẹp mã kia đúng không.
– Ta…ta..
Linh San đỏ mặt khi bị hắn dè bỉu, nàng không dám nói gì nữa, hắn khoái trí, tiếp tục lên tiếng:
– Người đâu, mau đưa Nhạc tiểu thư đi tắm rửa sạch sẽ bằng nước hoa hồng.
– Rõ. – Thưa hai vị trại chủ. Hai a hoàn ngay lập tức bước vào cởi trói cho Linh San và dẫn nàng đi.
– Không…ta không đi.. – nàng sự hãi lên tiếng.
– Đi mau, người ngươi dơ dáy như vậy, còn không tắm rửa đi thì để làm gì. Mà này, nếu không muốn tên đẹp mã kia bị nguy hiểm thì tốt nhất đừng có giở trò đấy.
– Ngươi…ngươi…
Linh San uất ức không nói được câu nào, nàng bất lực nhìn Lâm Bình Chi bị trói rồi uất ức đi theo hai a hoàn của bọn chúng. Nàng vừa đi khỏi, thì tên Hắc Hùng cười hề hề bước tới Lâm Bình Chi:
– Hề hề, không ngờ Nhạc Bất Quần lại có một cô con gái xinh như vậy, nàng ta là ý chung nhân của ngươi có đúng không? Lát nữa bọn ta mượn nàng ta vui thú một đêm nhé. Hề hề, sáng mai bọn ta sẽ trả lại nàng ấy cho người.
– Bọn khốn kiếp…bỉ ổi…vô liêm sỉ…
Lâm Bình Chi uất ức vô cùng, hắn dãy dụa nhưng vô ích, chỉ kịp chửi bọn chùng như vậy thì ngay lập tực miệng hắn bị bịt kín bằng một miếng giẻ, khiến hắn chỉ kịp ú ớ trong cổ họng. Tên Hắc Hùng sau khi nhét giẻ vào miệng hắn thì khoái chí vỗ vỗ vào má hắn mấy cái, giọng dâm dê:
– Hề hề, ngoan ngoãn ở đây mà xem bọn ta hưởng thụ nhé, à, phòng hơi tối thì phải, để ta thắp thêm đèn lồng để ngươi nhìn cho rõ hơn nhé. Hehe. Ở đây ngươi sẽ nhìn rõ bọn ta đưa Nhạc tiểu thư lên đỉnh hơn. Hề hề.
– Ha ha, ta nghe thiên hạ đồn đại rằng con gái của Nhạc Bất Quần và phu nhân của hắn không những có nhan sắc vạn người mê mà còn vô cùng dâm đãng, hôm nay bắt được Nhạc Linh San ở đây, nhan sắc thì khỏi bàn rồi, còn độ dâm đãng thì lát nữa phải xem biểu hiện của nàng ta trên giường mới được. Hê hề. – Đến lượt tên Bạch Hùng khoái chí lên tiếng chọc tức Lâm Bình Chi.
– À, ta quên nói cho ngươi biết, nước hoa hồng mà Nhạc tiêu thư tắm, bọn ta có rắc một chút xuân dược vào trong đó, nước nóng sẽ làm cho thuốc ngấm vào lỗ chân lông, nên nếu tý nữa, nàng ta có quằn quại, cầu xin bọn ta địt nàng ấy thì ngươi cũng đừng ngạc nhiên nhé. Hề hề. – Tên Hắc Hùng khoái chí ghé vào tai Lâm Bình Chi nói nhỏ, càng khiên cho hắn dãy dụa vè rên ư ử trong cổ họng nhiều hơn, Lâm Bình Chi càng cố chống cự thì bọn chúng lại càng sướng, càng nứng. (còn lâu mới hết :D)