Nằm nghỉ một lát, Lâm Bình Chi ngồi dậy trước và âu yếm mặc quần áo lại cho nàng và cho cả hắn. Linh San nép vào lòng hắn mỉm cười hạnh phúc. Linh San và Lâm Bình Chi ôm nhau một lúc, chưa ai chưa muốn về, hai người ngồi bên nhau ngắm trăng sáng, hắn lên tiếng:
– Sư tỷ, tỷ nói cho ta biết, ai là người đã phá trinh tỷ vậy.
– Sao đệ lại hỏi vậy?
– Ta tò mò thôi, nếu không thích, tỷ không cần phải trả lời.
– Đệ…không ghen chứ??
– Ghen..haha…sư tỷ, tỷ ngốc hay suy nghĩ niều quá vậy, nếu ghen thì sau khi mẹ con tỷ bị hãm hiếp ngay trước mặt ta như vậy, liệu ta có cònlàm tình với tỷ như bây giờ không?
– Vậy thì ta yên tâm rồi, đệ đúng là một chàng trai tốt. Người đó chính là đại sư ca.
– Đại sư ca.
– Đúng vậy…ai bảo đệ không chịu đến Hoa Sơn sớm khieensta cứ ghĩ trái timcuar ta là dành cho huynh ấy, cho đến khi được gặp đệ.
– Vậy…hai người phá trinh của nhau à?
– Không phải, người phá trinh của đại sư ca lại là mẹ ta. – Nàng thản nhiên.
– Là sư nương. – Hắn ngạc nhiên.
– Đúng vậy họ bị ta vô tình phát hiện, Nhưng không hiểu sao lúc đó nhìn thấy, ta hoàn toàn không thấy ghen gì, mà nược lại còn thấy bị kích thích, có lẽ là vì trái tim của ta không thực sự dành cho huynh ấy, nhưng ta lại không nhận ra. (Đù, lúc này mà Nhạc Bất Quần chưa về thì chắc nó thiến dái Lệnh Hồ Xung quá :D)
– Hai mẹ con tỷ đúng là dâm đãng bẩm sinh mà.
Hắn vừa nói vừa véo má nàng, Linh San chỉ cười khúc khích rồi bất ngờ lên tiếng:
– Tiểu lâm tử, ta có cảm giác đệ vẫn hoài nghi đại sư ca lấy cắp kiếm phổ của Lâm gia nhà đệ có phải không, đệ đừng hòng giấu diếm ta.
– Tại sao tỷ lại nói vậy?
– Thực ra ta đâu có lạ gì tính tình của đệ, chả khác cha ta là mấy, hai người đều nghi ngờ đại sư ca, nhưng lại không ai chịu nói ra, thành ra cả hai cứ âm thầm điều tra. Thật là mệt quá đi.
– Ăn nói lung tung. – Đúng lúc đó thì bên ngoài có một người ăn mặc đồ trắng dùng khinh công bay đến đúng nơi hai người đang nói chuyện. Người này chính là một trong số người đã dâng rượu lên Lệnh Hồ Xung.
– Đôi cẩu nam nữ các ngươi dám ăn nói lung tung, Lệnh Hồ Xung là đại anh hùng, cần gì huynh ấy phải ăn cắp kiếm phổ nhà các ngươi chứ? Hôm nay lão tử ta sẽ giáo huấn các ngươi.
Dứt lời, không để cho hai người giải thích, hắn lao vào Lâm Bình Chi và Linh San đấu đá với nhau liền, tên này võ công khá cao cường, hơn nữa cũng do Linh San và Bình Chi vừa trải qua một trận làm tình tả tơi nên mất sức rất nhiều, chỉ sau mười chiêu là cả hai đã bị hắn dùng quái chiêu điểm huyệt. Ngay lập tức hắn một tay tóm Lâm Bình Chi, một tay tóm Linh San rồi dùng khinh công bay đi mất.
Đúng lúc đó, Nhạc phu nhân sau khi len đỉnh cùng Lệnh Hồ Xung, nàng đang trên đường quay về, thì nhìn thấy Linh San và Bình Chi bắt đi, nàng đuổi theo nhưng không kịp vì bị một tên nữa mặc áo đen bay lên phóng ám khí chặn lại, laongs một cái, bọn chúng đã chạy mất tiêu. Nàng thoáng nghe qua chuyện này có liên quan đến Xung nhi, ngay lập tức nàng vội vã về phòng gọi Nhạc Bất Quần dậy và nói qua câu chuyện, ngay lập tức cả hai người tìm tới Lệnh Hồ Xung. Lệnh Hồ Xung quỳ mọp xuống:
– Sư phụ, sư nương, hiện tại dù đệ tử chưa biết bòn chúng là ai và bắt tiểu sư muội đi với mục đích gì, nhưng cho dù có tan xương nát thịt cũng sẽ cứu tiểu sư muội và Lâm sư đệ về đây.
Cùng lúc đó, Lam Phượng Hoàng cũng bị đánh thức bởi một bóng người áo trắng, hắn xuất hiện với khuôn mặt bịt kín và buông lời trêu ghẹo với một bài thơ tình khá hay. Lam Phượng Hoàng nghe mà lòng cảm thấy tiêu diêu, vội và phóng người đuổi theo kẻ lạ mặt đó. Lúc đó, Lao Đức Nặc cũng chạy vào với một phong thư kèm theo với nội dung thư là nếu muốn Linh San và Bình Chi sống thì ngày mai bọn họ phải lên Ngũ Bá Cương.
Lam Phượng Hoàng đuổi theo gã bịt ắt đó vào trong rừng, hai người đánh nhau được vài hiệp thì ả dùng thủ đoạn lột mặt nạ của hắn ra, thế nhưng lần này Lam Phượng Hoàng đã phải thất vọng, gã bịt mặt này tên là Kế Vô Thi và có khuôn mặt khá xấu, dài và như lưỡi cày vậy. Nếu như là Lam Phượng Hoang của mấy ngày trước thì quả thực là xứng đôi vừa lứa vô cùng, đúng là một cặp trời sinh. Thế nhưng Lam Phượng Hoàng bây giờ đã xinh đẹp muôn phần, ả xinh đẹp chả khác gì với cái tên Phượng Hoàng là mấy, vì vậy mà vừa nhìn thấy Kế Vô Thi là ả đã buồn nôn rồi. Đột nhiên Kế Vô Thi lại dùng khinh công chạy mất, Lam Phượng Hoàng định đuổi theo, nhưng lại giật mình nghĩ lại, nghi ngờ mình trúng kế điệu hổ ly sơn, Lam Phượng Hoàng giật mình vội và quay về.
Lệnh Hồ Xung và Lao Đức Nặc vừa rời khỏi phòng, hai người đang đi dọc hành lang thì bị gã mập hồi chiều bất ngờ tấn công, gã dùng khinh công quái quỷ của mình đánh đả thương Lao Đức Nặc rồi điểm huyệt đạo của Lệnh Hồ Xung rồi ôm chàng chạy đi mất. Nhạc Bất Quần và phu nhân chạy ra, thấy vậy ông đuổi theo gã mập đó, vừa lúc Lam Phượng Hoàng cũng về đến và đuổi theo bọn họ.
Lam Phượng Hoàng và Nhạc Bất Quần đuổi theo đến một ngôi nhà trong rừng thì dừng lại. Nhạc Bất Quần nấp vào bụi trúc, Lam Phượng Hoàng thấy vậy chế giễu ông nhát gan rồi định đi vào cứu Lệnh Hồ Xung, đi đến sân thì ả bị trúng kế găng sẵn, hai chận bị trói lại và treo leo lơ lửng. Hoảng hốt ả kêu lớn:
– Nhạc Bất Quần, mau cứu ta?
– Nếu ngươi còn la nữa thì đứng trách ta lột da ngươi, cắt gân ngươi. – Gã mập thò đầu ra hăm dọa làm Lam Phượng Hoàng sợ tái mặt lại, không dám ho he một tiếng.
Gã mập quay vào trong và bỏ bao trùm đầu Lệnh Hồ Xung ra:
– Sao ngươi lại bắt ta đến đây. Lại còn điểm huyệt ta làm gì?
– Suỵt…đừng sợ, tiểu tử, chúng ta ngồi xuống nói chuyện một lúc. Nói cho ta biết, ngươi và Tổ Thiên Thu có quan hệ gì?
– Tên mập chết tiệt, ngươi bắt ta đến đây ngươi bắt ta vì lý do ấy thôi à, ta và Tổ đại ca chỉ mới quen biết thôi.
– Hahaha, thật tức cười, ta và Tổ Thiên Thu quen biết mấy mươi năm nay, hắn sẽ không bán đứng bằng hữu đâu, ta cho ngươi biết này tiểu tử, phái Hoa Sơn các ngươi trong mắt Hoang Hà Lão Tổ ta không đáng một xu. Đừng nói là hàng đệ tử như ngươi, nhưng ta vẫn không hiểu vì sao Tổ Thiên Thu lại trộm thuốc của ta cho ngươi uống?
– Ha ha, thì ra ngươi tên là Hoàng Hà lão tổ.
– Sao. Ngươi chưa nghe thấy à, đó chính là tên gọi của ta và Tổ Thiên Thu, ta chính là Lão Đầu Tử. Ta nhìn ngươi và hắn khá giống nhau, lẽ nào ngươi chính là con trai của Tổ Thiên Thu.
– Tổ cái đầu ngươi đó, huynh ấy họ Tổ, ta họ Lệnh Hồ, cha con cái gì chứ?
– Ngươi nói cũng phải, thôi ta không lằng nhằng nữa, thuốc ta chế để trị bệnh cho con gái của ta, đã bị ngươi uống mất rồi, bây giờ chỉ cần uống máu của ngươi thì con ta mới có thể khỏi bệnh, nào, mau lại đây.
Nói rồi, Lão Đầu Tử kéo Lệnh Hồ Xung vào một gian phòng, chui vào một mật thất bên trong nằm khá sâu dưới lòng đất, trong phòng là một cô gái chừng khoảng 17, 18 tuổi, dung mạo đoan trang xinh đẹp vô cùng nhưng thần khí không được khỏe mạnh cho lắm, vừa thấy người lạ, cô gái lên tiếng:
– Cha, người này là ai?
– Hắn không phải là người, hắn là thuốc của con. Tục mệnh bát hoàn tử của cha vô cùng linh nghiệm, cha cho hắn uống rồi giờ con chỉ cần uống máu của hắn là có thể khỏi bệnh. Cha điểm huyệt hắn rồi, bây giờ cha sẽ lấy máu của hắn.
Nói Xong Lão Đầu Tử định rút dao ra thì lúc ấy Tổ Thiên Thu lao vào chửi rủa và khiêu khích, cơn giận vì bị ăn cắp thuốc bốc lên đầu, Lão Đầu Tử tức tối lao vào đánh nhau với Tổ Thiên Thu, chỉ chờ co thế, Tổ Thiên Thu liên co giò chạy mất, Lão dầu tử tức tối đuổi theo, hai người chạy luôn vào trong rừng đánh nhau bán sống bán chết, trong căn phòng nằm sâu dưới lòng đất bây giờ, chỉ còn cô gái lạ và Lệnh Hồ Xung. Nàng ta nhẹ nhàng đứng dậy, đi đến và cởi trói cho Lệnh Hồ Xung:
– Huynh chính là Lệnh Hồ Xung à???
– Phải, cô nương cũng biết ta sao? Ta xin lỗi, ta không biết Tổ đại ca lại đi ăn cắp thuốc của cha cô.
– Huynh không có lỗi, có lẽ do duyên kiếp trên trần gian của ta chỉ được có như vậy thôi?
– Khoan đã, nếu như cha cô nói đúng, máu của ta có thể cứu được mạng cô thì hãy để ta làm một viêc có ích trước khi từ giã cõi đời.
Nói đoạn, Lệnh Hồ Xung lấy dao toan rạch tay mình để lấy máu ra thì nàng ta ngăn lại:
– Quả nhiên những lời đồn về Lệnh Hồ Xung quả không sai, huynh rất phóng khoáng và thẳng thắn, nhưng không cần làm như vậy, cha ta chỉ đoán mò, nếu nó không cứu được ta thì chẳng phải huynh sẽ hi sinh vô ích sao?
– Nhưng…
– Không nhưng gì cả, kiếp này được quen biết huynh đối với ta đã là một ân huệ lớn rồi, ta chỉ có một nguyện vọng, mong huynh giúp ta được toại nguyện.
– Cô nương, cô có nguyện vọng gì vậy, Lệnh Hồ Xung sẽ cố gắng hết sức.
– Huynh cũng biết, sống trên đời này, còn gì vui sướng bằng được hưởng trọn vẹn những niềm vui và ái ân trong cuộc đời, ta không muốn khi chết đi vẫn còn là một trinh nữ, huynh có thể giúp ta toại nguyện được không?
Nghe lời đề nghị của cô gái, Lệnh Hồ Xung hết sức phân vân, nhưng nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng với ánh mắt buồn thả, Lệnh Hồ Xung cũng không cầm lòng được, chàng nghĩ thầm “thôi thì đằng nào cũng chưa chắc giữ được mạng sống, cô nương này lại xinh đẹp như vậy, ta hãy hưởng hết những lạc thú trên thế gian này trước khi chết mới được” .
– Được, đằng nào thì ta cũng chưa