xinh của nàng nhăn nhó thảm hại vì thốn bởi do trượt chân nó thúc vào huyệt động nàng nhoi nhói . Mông nàng dập mạnh đánh phạch xuống bụng hắn , trường thương chọc mạnh ngập lút chạm tận cuối tử cung . Nàng kêu thành tiếng :
– Á …á…..đau quá đi mất ….ui….ui….!
Ngó xuống thấy cái mu của mình chạm sát đám âm mao hạ bộ hắn , còn Bách Hiểu Sinh đang sướng mê hồn nhìn nàng đăm đăm . Chưa bao giờ có một người con gái nào làm thế với hắn cả , các nàng kia con nhà gia giáo nào ai biết tư thế này . San San bớt đau theo bản năng nàng chống tay lên bụng hắn nhún lên xuống “ ..phành… phạch.. phành… phạch …” . Cái xe ngựa cũng rung lên bần bật , may sao hai con ngựa kéo cũng chẳng hoảng sợ gì . Một đêm ngoại vi tây Uất lâm thành thật lãng mạn và dâm dục , gió mơn man rặng liễu ven đường rung rung theo tiếng rên hổn hển . Một thiếu nữ mười sáu tuổi và một lão già lục tuần giao hoan . Đúng là gừng càng già càng cay có lẽ với tráng đinh, thì trước vẻ kiều mị của San San đã sung sướng phọt khí dịch tóe tung lâu rồi . San San ra khí mấy lần ướt đẫm cái bụng béo của hắn , mà hắn vẫn chưa xuất ra . Nàng mệt phờ đờ đẫn rời ra năm ngửa ra sàn xe cạnh Bạch Ngọc Phong vẫn hôn mê , Bách Hiểu Sinh ngồi dậy nhìn thấy nàng nằm ngửa khoe ra cái khe động thiên thai kiều mị . Mà nàng nằm dạng chân lên nó hé mở khá rộng hồng đỏ nhớp nước , nhìn thật khó mà cưỡng được không chơi tiếp .
Hắn vùng đến gác một chân nàng lên vai chơi theo tư thế “ vác cày qua núi ” , trường thương hắn thúc liên hồi dập mạnh háng nàng kêu “ phùm phụp ” . San San qíu cả người lại vì bị dấn như vũ bão nàng phải lấy tay bịt miệng chặn bớt tiếng rên của mình , vì nàng sợ Ngọc Phong chẳng may tỉnh giấc thấy cả . Điều mà lúc nãy quá nứng quên đi giờ mệt nhoài rồi , hắn chơi lại lâu quá nàng thấy hơi ran rát . Nàng rên ú ú ớ và khóc thút thít nấc nghẹn mong hắn phọt ra càng nhanh càng tốt , cũng đến hơn một canh giờ bị chơi rồi nàng đã đầu bùtóc rối xõa xượi mệt lả đi . Mãi rồi phút đó cũng đến hắn thúc mấy phải cuối rõ mạnh , làm San San nàng “ .hự ..hự..” lên mấy tiếng liên tục . Nó căng lên trong nàng nổ tung xối xả nóng rực ồ ạt , nàng muốn vùng lên bảo hắn đừng cho vào trong nàng nhưng lả đi vì mệt . Bách Hiểu Sinh rút trường thương ra ngồi thở dồn dập .
Hắn sảng khoái nhìn San San trần truồng nằm co quắp lại khóc thút thít , nàng nằm co chân hai đùi xếp song song hai tay kẹp vào đùi mình . Nàng nằm nghiêng co ro như con tôm nhỏ , cặp mông mũm mĩm tiếp theo là hai môi tuyết bạch căng vồng trong nó khe âm huyệt đỏ rực đó . Tinh trùng của hắn đang ồng ộc tuôn ra thành dòng tụ lại một bãi bên dưới , thấy hắn nhìn nhìn nàng càng tủi thân khóc nhiều hơn . Bách Hiểu Sinh rồi cũng ngồi dậy uể oải mặc lại trang y rồi tiến lại bên nàng , hắn cẩn trọng đặt xuống một túi lụa và nói :
– Ta cáo từ ! Nàng tuyệt lắm đời này ta sẽ không quên nổi nàng , đây là túi lụa có rất nhiều lộ phí và mấy quyển trục về bí mật Song phụng bội và Long lệnh . Cả đời tư mẫu hậu nàng Thái Dĩnh Y cùng một số điều có ích khác , ngoài ra còn có Dã tẩu lệnh của ta nàng cầm nó theo sẽ có ích . Sau này cần biết gì quay lại tìm ta ta biết gì nhất định sẽ nói , mà không cần nàng báo đáp gì đời ta thế này là mãn nguyện rồi …. Thôi ta đi đây …!
Tiếng vó ngựa câu dồn vọng vào xa thẳm rồi mất hút trong màn đêm , hắn đi đã lâu mà San San vẫn nằm khóc thút thít . Vừa tủi thân lại vưa mệt từ trước đến nay nàng chưa bị ai chơi lâu và nhiều thế , hạ thể ê ẩm hơi ran ran rát mồm miệng nhạt thếch . Gần hai canh giờ sau nàng mới dậy mặc lại y trang và lẩm bẩm một mình :
– Con heo mập chết tiết ngươi hành ta mệt chết đi , nhưng mà …nhưng mà ta cũng chưa bao giờ sướng nhiều lần thế cả … !
Nàng lôi đống quyển trục ra đọc chúng và chợt thấy rùng mình hóa Long lệnh và Song phụng bội lại chứa nhiều ẩn tàng đến vậy . Khiến cả võ lâm trung nguyên truy sát nhau , huynh đệ tương tàn và mẫu hậu nàng lại tên thật là Thái Dĩnh Y mỹ nhân khuynh đảo một thời .Còn kinh ngạc hơn hính là mối lương duyên éo le của mẫu hậu và dâm thần Điền Đại Dịch , chả trách sao Bách Hiểu Sinh hắn nói chỉ nhận là hài tử của Thái Dĩnh Y kia là xong chuyện
Chú giải :
(*)tam tòng tứ đức :
Đề cập sớm nhất về tam tòng có thể là sách “ Lễ ký”. Trong thiên “Giao đặc sinh” có chép: “Phụ nữ là phải theo người, lúc nhỏ theo cha anh, lấy chồng thì theo chồng, chồng chết thì theo con” (婦人,從人者也;幼從父兄,嫁從夫,夫死從子). Cũng trong “Lễ ký”, thiên “Hôn nghĩa” có chép: “Ngày xưa, phụ nữ trước khi lấy chồng ba tháng, nếu tổ miếu chưa hư hỏng, thì ra đó mà ở, nếu tổ miếu đã hư hỏng thì vào nhà của tông tộc ở. Dạy cho phụ đức, phụ ngôn, phụ dung, phụ công (是以古者婦人先嫁三月,祖廟未毀,教於公宮,祖廟既毀,教於宗室,教以婦德、婦言、婦容、婦功). Song tứ đức thời này nhìn chung chỉ thực hiện trong phụ nữ quý tộc, tam tòng chỉ là trạng thái sinh tồn của phụ nữ nhà lương gia chứ không phải là khuôn phép nghiêm ngặt đối với tất cả mọi người phụ nữ.
Tứ đức là một giáo lý gắn bó hữu cơ với tam tòng. “Phụ hành đệ tứ” một chương trong sách “Nữ giới” giải thích về Tứ đức trong “Lễ ký”. “Nữ giới” là sách của Ban Chiêu thời Đông Hán. Ban Chiêu am hiểu kinh điển Nho gia, lại dạy dỗ hậu phi trong cung về phụ đức, kinh sử, vì thế hiểu rất rõ về những tấm gương phụ đức thời trước. Về đời tư, bà goá chồng rất sớm, nhiều năm thủ tiết. Với những kinh nghiệm và học vấn như vậy, bà đã viết “Nữ giới” để răn dạy các con gái. Bà không thể ngờ rằng “Nữ giới” lại trở thành quyển sách giáo khoa hàng đầu cho phụ nữ phong kiến hàng nghìn năm. Sách gồm bảy chương.
Tam tòng (三從) còn được đề cập trong sách nghi lễ, Tang phục, Tử Hạ truyện: “Phụ nhân hữu tam tòng chi nghĩa, vô chuyên dụng chi đạo, cố vị giá tòng phụ, ký giá tòng phu, phu tử tòng tử”: Phụ nữ có đạo tam tòng, không được phép tự chuyên, chưa lấy chồng thì theo cha, lấy chồng thì theo chồng, chồng chết thì theo con (婦人有三從之義,無專用之道,故未嫁從父,既嫁從夫,夫死從子). Tứ đức (四德) còn được đề cập trong sách Chu lễ, Thiên quan trủng tể: “Cửu tần chưởng phụ học chi pháp, dĩ giáo cửu ngự: phụ đức, phụ ngôn, phụ dung, phụ công”: Quan cửu tần quản việc dạy học cho phụ nữ, dạy quan cửu ngự (chín ngự nữ dưới quyền mình) phụ đức, phụ ngôn, phụ dung, phụ công (九嬪掌婦學之法,以教九御:婦德、婦言、婦容、婦功)
Về sau này, tam tòng, tứ đức thường được dùng để nói về bổn phận của phụ nữ trong gia đình, so với tam cương , ngũ thường là bổn phận ngoài xã hội, và bách hạnh là tiêu chuẩn đạo đức của nam giới thời Nho giáo.