cố gắng cong người để đưa bộ ngực nhô ra cho ta dễ dàng xoa nắn, mà hai tay nàng liền kéo cả váy cùng nội khối xuống, để lộ ra xử nữ bí động của nàng.
Ta thuận tay liền lôi một chiếc ghế lại để ngồi, sau đó đùa giỡn hỏi Ngọc Tử:
“Thoải mái không?”
“Ân…Đương nhiên…Ta rất thoải mái…ân..”
Ánh đèn đường theo cửa sổ hắt vào trong phòng, chiếu lên cả đôi má hồng vựng của Ngọc Tử, khuôn mặt nàng nổi bật giữa ánh sánh tạo nên một nét kỳ ảo, cơ mặt như giãn ra trong khoái cảm tột bậc.
“Bác Nhất, ngươi có thể nhanh hơn một chút…uhm, tập trung vào một điểm…a…ngươi bóp nhẹ tay một chút, như vậy…không phải chỗ đó…ân…thoải mái…”
Nhìn bộ dáng dâm đãng của Ngọc Tử khiến ta cũng không thể kìm chế được, hai bàn tay nhanh chóng di động lột sạch quần áo ra khỏi thân thể nàng.
Bất quá, lúc này Lisa đạo sư cũng đã cởi xong nội khố liền leo lên người ta:
“Tới đây đi Bác Nhất, theo ý chỉ của thần chúng ta hãy cùng nhau hưởng thụ khoái cảm vô cùng của hạnh phúc…”
Vừa nói xong nàng liền nắm lấy đại bổng của ta, hướng tới xữ nữ huyệt động của nàng sau đó dạng chân ra rồi ngồi lên hai đùi ta, để đại bổng đi vào trong thân thể nàng.
Trong nháy mắt đại bổng của ta liền vượt qua một lớp màng mỏng manh tiến sâu vào bên trong, đồng thời cảm giác bóp thít ấm áp liền bao vây lấy đại bổng của ta!
A…a…uhm….uh…
Lisa không ngừng rên rỉ nhưng đôi mắt của nàng lại hiện lên những tia vui vẻ:
“Hảo…hảo bổng…ta cảm thấy vô cùng sung sướng, đây là cảm giác giao hoan sao….! Uh…Bác Nhất…uhm…a….a….!”
“Xem ra Lisa kỹ thuật cũng không tồi nha!” Vừa nghĩ, ta vừa đưa một bàn tay tới cửi nịt ngực của nàng ra(giỏi, cửi nịt ngực =1 tay, sau dạy anh nhá) bắt đầu dùng tay xoa bóp bộ ngực của nàng, quả thật nhũ phong của nàng có phần lớn hơn của Ngọc Tử một ít, hơn nữa lại vô cùng đàn hồi, xoa nắn một hồi khiến trái anh đào cũng nổi lên cứng ngắc.
“Bác Nhất, ngươi cũng sờ ta đi!”
Lúc này Ngọc Tử dù đã bị ta lột hết y phục cũng không tỏ vẻ xấu hổ, trái lại lại mở rộng hai đùi nắm lấy tay ta đưa vào vuốt ve xử nữ huyệt của nàng:
“Đợi Lisa xong thì tới lượt ta nhé!”
Ngọc tử vừa nói xong thì hai tay của Lisa đã nắm lấy bả vai ta bắt đầu nhấp mông theo nhịp lên xuống khiến cho đại bổng của ta không ngừng rút ra rồi lại tiến vào bên trong cơ thể nàng, mà căn bản nàng cũng không hề có biểu hiện đau đớn của việc vừa bị phá trinh.Trong khi đó, ngón tay của ta cũng bắt đầu không ngừng tiến vào trong xử nữ huyệt của Ngọc Tử khiến nàng không khỏi run rẩy toàn thân.
Ta liền kéo Ngọc Tử lại gần, dùng đầu lưỡi bắt đầu liếm láp nhũ phong của nàng :
“A…ân…Bác Nhất….người ta….thật sảng khoái….uhm…ngươi đừng cắn mạnh quá….uhm…”
Mà lúc này dưới sự trùng kích của đại bổng của ta, Lisa cũng không ngừng rên rỉ,sau khoảng hai mươi phút nhấp nhô nàng liền đạt tới cao trào.
Thấy Lisa vừa thở dốc vừa ôm chặt lấy ta không động đậy, Ngọc Tử vội vàng nói:
Đạo sư ngươi để ta thay thế ngươi! Ân, nhân gia ta cảm thấy rất ngứa a…”
“Tới đi!” Vừa nói Lisa liền rời khỏi thân thể ta, đại bổng của ta cũng không có dấu hiệu mềm đi mà từ từ rời khỏi hạ thân của nàng, Ngọc Tử lập tức leo lên người ta, cũng không nói lời nào cầm lấy đại bổng của ta đưa vào xử nữ huyệt.
“Ân…a….a…”
Cảm thụ được đại bổng của ta đang tiến dần vào cơ thể, hai mắt Ngọc Tử hơi nhòe đi, cũng không biết là do cảm động hay quá thư thái chỉ biết từ cổ họng nàng những tiếng rên rỉ không ngừng phát ra.
Ta liền hôn nhẹ lên đôi mắt của nàng, mà bên dưới cũng không ngừng đẩy đẩy đại bổng công thành đoạt lũy.
Ngọc Tử cũng ôm chặt lấy ta, không ngừng nhấp nhô hợp với hành động của ta.
“A…hảo bổng…uhm…nhanh hơn chút nữa…Bác Nhất…nhanh hơn chút nữa…”
Ngọc tử không ngừng rên rỉ thốt ra những lời râm đãng
“Nhanh hơn nữa….a…vào sâu hơn chút nữa…uhm…a…nhân gia thấy thật sung sướng…uhm…”
Ta chỉ cười cười không nói, hai tay ôm chặt nàng mà đại bổng cũng không ngừng trùng động tiến vào tận cùng của thần bí huyệt động.
Cuối cùng, Ngọc Tử đột nhiên ôm chặt lấy ta, hạ thân không ngừng bóp chặt đại bổng của ta, hét lên một tiếng cả hai chúng ta đều đạt tới cao trào mà ta cũng xuất toàn bộ tinh dịch vào trong cơ thể nàng.
Chương III (thượng) : công chúa cùng sát thủ
Ước chừng sau bảy giờ tối ba người chúng tôi sửa sang lại quần áo đi ra khỏi phòng. Đương nhiên sau khi cuộc mây mưa kết thúc, việc tôi làm là điều chỉnh trí nhớ của các nàng , thay việc cùng hai người triền miên bằng ” khóa phụ đạo” , hơn nữa làm cho các nàng sẽ không bởi vì mới bị phá thân mà ảnh hưởng tới việc đi lại.
” Ngày mai chúng ta lại gặp lại nha.” mang theo gương mặt đỏ ửng chưa hết sau cao trào, nữ tu sĩ Lisa nói lời từ biệt vói tôi cùng Ngọc Tử . Mà tôi cùng ngọc tử đi được vài bước, liền nhìn thấy một chiếc ô tô ở đằng xa đang đi đến chỗ ta và Ngọc Tử rồi mở cửa xe ra.
” Bữa điểm tâm trưa nay ăn ngon lắm (>.<) , hy vọng về sau mình còn có cơ hội ăn tiếp ()." nói xong câu này nàng hơi đỏ mặt , tôi nghe xong cũng ý nghĩa sâu xa trong lời nói của nàng thì nàng đã lên xe về nhà .Tôi cũng không chậm trễ chạy nhanh về nhà làm bạn với Tiểu Cầm cùng Anh Tử .
- Vừa tới về đến ngã tư đường tôi nhìn thấy một chiếc xe ôtô có rèm che đang đô ở trước cửa nhà - tựa hồ đây là loại xe dành cho các nhân vật chính trị , vì chỉ có hộ mới dùng kiểu xe có rèm che này mà thôi .
Ôm nỗi nghi hoặc lớn , tôi tiến vào nhà . Trong nhà , tôi thấy ở phòng khách ngoại trừ Tiểu Cầm cùng Anh Tử ra, còn có ba người nữa mà tôi chưa từng gặp qua . Một người là một lão già mang một chòm râu dài , người tiếp theo là một cô gái mặc chiếc váy màu phấn hồng trông rất trang nhã , thoạt nhìn cô gái đó ước chừng 20 tuổi , người còn lại mặc bộ lễ phục hoàng gia , trên cổ nàng đeo trang sức phát ra ánh kim , thoạt nhìn nàng bằng tuổi tôi . Lão giả cùng cô gái tóc vàng ngồi ở ghế sô pha đằng trước , mà cô gái còn lại đứng ở sau bọn họ , bộ dáng tựa hồ đang đợi điều gì đó.
Gia đình tôi trước mắt cũng chỉ có tôi cùng Tiểu Cầm, Anh Tử tiếp khách thôi, mà Tiểu Cầm và anh tử ở nhà đã nói hãy chờ tôi về cùng bàn bạc . Vừa thấy đến tôi bước vào trong nhà, lão già lập tức đứng lên bắt tay tôi nói: " Ây zà , cháu chính là Thiên Dã Bác Nhất thiếu gia phải không ?"
" Xin hỏi ông là.....?"
" Ta là tể tướng của vương quốc Sa Da, đồng thời ta cùng phụ thân cháu khi còn sống là hảo huynh đệ , có nhiều giao tình đặc biệt với nhau ." Lão già thập phần cung kính địa tự giới thiệu: " Lần này tiến đến quý quốc, thật là vì phụ thân cháu khi còn sống cùng quốc vương có ước định."
" Ước định?" tôi nghe được không hiểu gì cả .
" Bác Nhất ca ca, ta cùng tỷ tỷ cũng là nghe được cũng mơ hồ không hiểu gì cả , trước ca ca ngồi xuống nghe vị bá bá này nói đi." Anh Tử kéo tay của tôi nói.
"...... cũng tốt." tôi để cho Anh Tử kéo đến ghế sô pha nói: " Xin ông hãy kể chuyện đó lại từ đầu đi ? bởi vì cha mẹ cháu mất khi, cháu vẫn là một tiểu hài tử......"
" Uhm , được rồi ." Vị Tể tướng trở lại ghế sô pha, đem trải qua nói: " Cha cháu thân là nhà khảo cổ học đã từng sống ở vương quốc ta hơn một năm rưỡi , cũng bởi vậy cùng với quốc vương lúc ấy tuổi còn trẻ vừa mới đăng cơ trở thành hảo hữu tâm đầu ý hợp ."
" Ân...... Cháu biết là cháu mất khi vẫn là một nhà khảo cổ học . Cháu còn nhớ rõ mẹ cháu trước khi mất thường nói : ngay cả khi cháu sinh ra, cha cháu còn đang ở nước ngoài thu thập bùn đất tại đâu đó."
" Ha hả...... kỳ thật Bác Nhất thiếu gia lại vừa vặn cùng vị công chúa thứ bảy của quốc gia ta sinh ra cùng một lúc ." Tể tướng cười nói: " lúc ấy phụ thân cháu qua điện thoại biết được này tin tức có thể nói là vui sướng vô cùng đến độ hoa chân múa tay . Kết Quả quốc vương trong lúc nhất thời hứng khởi đã định ra hôn ước giữa công chúa và cháu ......"
" Là như vậy sao ?" nói tới đây, tôi không khỏi đỏ mặt cúi đầu liếc nhìn cô gái tóc vàng - hình như nàng chính là cô công chúa đó?
Bất quá, càng kinh ngạc hơn chính là ngay cả đại ca tôi cũng chưa nhắc tới chuyện này, lại càng không tính đến chuyện có thể biết qua cha mẹ, ngay cả di chúc cũng chưa hề nhắc tới.
" Kỳ thật chúng ta cũng thập phần kinh ngạc, bởi vì mãi cho đến tháng trước, quốc vương bệ hạ mới nhớ tới đến có chuyện này." Tể tướng nói tới đây cười khổ nói : " khi đó, Sa Lị Na công chúa cũng đã qua sảng khoái đồng y ước định đích khi đến sinh nhật mười bảy tuổi . Quốc vương bệ hạ lại phát hiện cha mẹ cháu bởi vì bệnh cấp tính đã qua đời nên quyết định dồn mọi lực lượng bù lại cho cháu ......"
"...... Cháu nghĩ, cha mẹ cháu chỉ sợ cũng đã quên mất chuyện này rồi ." tôi có điểm khó xử địa nói: " nhưng là nếu thật sự có này ước định, vì thận trọng để..., không biết liệu ông đưa ra bằng chứng xác minh được không?"
" Cái này .... thì...... thập phần thật có lỗi." Nghe ngữ khí của Tể tướng, xem ra là không có bằng chứng rồi .
" Thôi dù sao nó cũng chỉ là lời nói mà thôi , quý quốc của ông tựa hồ đang trong tình trạng hỗn loạn ?" nhớ tới mấy ngày hôm trước TV và báo đưa tin tức, tôi thuận miệng hỏi.
" Chúng ta có mặt ở đây cũng vì nguyên nhân này đây." Tể tướng nghe được câu hỏi của tôi, sắc mặt cũng trở nên âm trầm : " Tuy rằng nói hiện tại hỗn loạn thoáng bình ổn trở lại nhưng là vì phòng