vỗ đùi khen hay. Vậy mới đúng chất “phe trẻ” chứ, phải thay đổi linh hoạt, đâu phải cứ khư khư nếp cũ được.
Cứ thế, dề án của Trung đã được cấp trên duyệt, giờ nó toàn quyền thi hành. Lập tức giờ chào cờ thứ 2 đầu tuần, nó thông báo kế hoạch này… Nhất thời không khí trở nên hoang mang, 27 nhân viên sẽ bị cho thôi việc, trả lại cho Hội sở? Ai mà biết trong đó có mình hay không?
Trung biết tâm lý nhân viên, nó cũng gấp rút sàng lọc số nhân viên kém hiệu quả…
Một ngày, hai ngày, rồi một tuần, hai tuần….trôi qua, Trung đã có trên tay bảng dự tính 27 nhân viên bị cho nghỉ việc, 15 nhân viên điều chỉnh công tác. Trong số này, có 3 cấp phó phòng bị giảm xuống thành nhân viên, số còn lại chuyển qua phòng khác
Đồng hồ báo đã 6 giờ tối, xem ra nhân viên đã ra về hết, Trung xem lại hồ sơ, rồi chuẩn bị ra về. Hôm nay là thứ 5, Trung định ngày mai sẽ kí quyết định, thứ 2 tuần sau sẽ công bố quyết định…
Ra tới cửa, nó bỗng thấy có bóng người đứng. Nhìn kỹ, là Kim Huệ – phó phòng Kế Toán & Quỹ. Cô nàng năm nay 25 tuổi, nhờ có người quen làm ở hội sở, mới lên được phó phòng, chứ chẳng có tài năng gì đặc biết. Và cô nàng chính là 1 trong 3 phó phòng bị chuyển thành nhân viên bình thường.
Cô nàng đứng đây, chờ nó, ý gì nhỉ? Nó nhìn Huệ vài giây, rồi hỏi:
– Huệ đứng đây làm gì?
– Dạ em…em muốn gặp Giám đốc
– Gặp tôi? Sao không gõ cửa, cứ đứng thập thò thế.
– Em….em ngại quá.
Trung im lặng, hơi khó chịu. Cái cô Kim Huệ này, làm đến phó phòng rồi mà cứ ngơ ngơ, nhút nhát. May mà chưa kí cái gì bậy bạ. Nó quay lại, mở cửa, mời Huệ vào.
– Huệ tìm tôi có chuyện gì?
– Dạ…chuyện về việc cơ cấu lại Chi nhánh mình….
– Rồi sao, nói nhanh lên! – Trung cáu, nó muốn về nhà lắm rồi.
Lời gắt của Trung làm Kim Huệ hơi ầng ậc nước mắt, nàng nấc nấc:
– Dạ…em biết mình có tên trong danh sách, phải không Giám đốc.
– Đó không phải việc của cô, mai tôi kí, thứ 2 sẽ công bố. Lúc đó cô tha hồ biết! – Trung lạnh nhạt.
– Dạ. Em xin anh, em đang làm phó phòng, nếu phải làm nhân viên, thì…mọi người đám tiếu em chết mất.
– Biết thế sao không cố gắng làm việc từ trước, giờ mới hối hận có kịp không?
Trung nói, giọng có phần hơi ác nghiệt. Nó chẳng có hảo cảm với cô Kim Huệ này tí nào. Dù cô xinh xắn, da dẻ trắng trẻo, nhưng mà lơ ngơ quá. Hơn nữa, dựa vào người quen mà lên được Phó phòng, thật là làm mang tiếng cho những người “con ông cháu cha” có tài thực sự như Trung.
– Em… Em biết sai rồi, Anh tha cho em lần này, mong anh bỏ qua cho em, em hứa sẽ cố gắng làm việc… – Kim Huệ nài nỉ
– Tôi đã quyết, cô ra ngoài đi!
Trung nói đứng dậy, xách cặp ra về. Không ngờ Kim Huệ lấy từ đâu ra can đảm, đứng phốc dậy, nàng run run nhưng cương quyết, đưa tay tự tuột áo mình ra, rất nhanh và thành thạo. Trung chưa kịp phản ứng, thì Kim Huệ đã điên cuồng lao vào, đẩy ngã Trung ra rồi cởi áo nó.
…..
Kim Huệ làm gì Trung, xin chờ phần sau sẽ rõ