em……….
Nói xong, Hà nhảy vào lòng Trung, rất nhanh và gọn gẽ đến mức Trung chỉ biết….dang tay ôm nàng vào lòng.
Khi vào nhà, Trung đã cởi áo khoác móc lên giá treo ở cửa, nên giờ đây nó chỉ còn chiếc áo sơ mi mặc trên người. Qua lớp vải cotton ấy, Hà cảm nhận được da thịt của Trung, cảm nhận được từng thớ cơ trên ***g ngực nó.
Còn Trung, nó thấy Hà cũng bạo dạn không kém chị Trinh. Có điều chị Trinh mang lại cho nó cảm giác cháy bỏng cực độ, còn Hà mang đến cho nó cảm giác gì đó, lưng chừng giữa hoang dại và dịu dàng, rất khó diễn tả bằng lời.
Trung đưa tay, xoa xoa lưng của Hà:
– Em thật sự muốn thế này à?
Tiếng “ừ” rất mỏng từ cổ họng thanh tú của Hà phát ra, nhỏ như tiếng muỗi vo ve. Nhỏ đến mức không thể nghe được, chỉ có thể cảm nhận bằng xúc giác.
Một người bạo dạn như Hà, không đến mức phải thẹn thùng khi trả lời một câu đơn giản vậy. Hà chỉ là đang giả vờ ngoan ngoãn, cả Trung và Hà đều biết đều đó. Nhưng có quan trọng gì, Trung thích là được.
Hà hôm nay mặc một chiếc váy liền thân màu xanh nhạt, vải voan mền mại và viền ren. Trung xoa lưng, định đưa tay gỡ áo ngực nàng ra nhưng xem ra điều đó hơi khó. Thế là Trung phải đồi phía thôi.
Nó vật nàng ra ghế, hai tay nắm lấy hai tay bé nhỏ của Hà, mắt nó nhìn thẳng vào Hà. Còn Hà, nàng cũng không e thẹn, mở to mắt ra nhìn nó. Ánh mắt ươn ướt như đang thách thức Trung: “Anh có giỏi thì lột đồ em đi”.
– Em thích thì anh chiều – Trung nói, rồi nó đưa tay xuống, tốc váy Hà và lột ra.
Hà không chống cự, nàng hẩy mông và lưng lên cho Trung dễ lột hơn. Chiếc váy bị lột ra, rớt xuống bên dưới ghế sofa, và sẽ nằm yên ở đó tới tận sáng hôm sau