đâu nữa. Nhìn thấy tên cướp giật giật bên vũng máu, Nhạc Bất Quần lòng đầy hả hê:
– Để xem một tên phế nhân như ngươi sẽ làm hại được ai trên đời này nữa.
Sau khi hành hạ tên cướp xong, Nhạc Bất Quần vội đến nâng phu nhân của mình đứng dậy và choàng cho nàng chiếc áo ngoài của ông:
– Sư huynh, mau giết muội đi, muội không còn mặt mũi nào sống trên cõi đời này nữa. – Nàng vừa nói, hai hàng nước mắt lăn dài trên má.
– Sư muội, muội tuyệt đối không được làm điều dại dột, là do Nhạc Bất Quần ta quá kém cỏi, không bảo vệ được Hoa Sơn và hai mẹ con muội.
Vừa nói, ông vừa ôm chạt phu nhân của mình vào lòng an ủi, cạnh đó, Linh San cũng được Lâm Bình Chi cởi áo ra mặc cho nàng, Lao Đức Nặc thì đến cõng Lệnh Hồ Xung về núi.
Đến sáng, Lệnh Hồ Xung được đưa về Hoa Sơn, sáng hôm sau nữa thì chàng tỉnh giấc. Mọi người đã tề tựu đủ cả, vây kín quanh chàng. Sau cú sốc vừa rồi, sợ phu nhân và con gái làm điều dại dột, Nhạc Bất Quần luôn ở bên động viên mẹ con nàng, bởi ông cho rằng hành động lăng loàn của hai người là do bị bọn chúng ép uống thuốc. Qua mấy hôm sau thương thế của Lệnh Hồ Xung đã an toàn, cái khó bây giờ là làm thế nào để đối phó với Tả Lãnh Thiền. Theo sự hướng dẫn và mách nước của Lâm Bình Chi, Nhạc Bất Quần đã đồng ý đến Kim Đao vương gia, vốn là ông ngoại của Lâm Bình Chi để ẩn náu tạm thời. Thế nhưng, nhất cử nhất động của ông đều bị Tả Lãnh Thiền nắm rõ như lòng bàn tay, hắn tung con bồ câu đưa thư đi và ung dung cười lớn. Nhạc Bất Quần không ngờ rằng bên cạnh mình có một quân cờ của Tả Lãnh Thiền mà chính bản thân ông lại vô cùng tin cậy.