cái dương vật đã sun lại nhưng vẫn còn ngồn ngộn thoả thuê nằm nghỉ ngơi. Ông Mạnh uể oải mở mắt ra, nhìn cô rồi nhoẻn miệng cười:
– Em đánh thức anh dậy sớm thế, đêm qua anh “làm việc” vất vả thế mà không thương anh sao?
Thủy quay mặt đi tránh ánh mắt tinh nghịch của ông ta:
– Có ai bắt anh “làm việc” đâu mà giờ anh than ?
– Hì hì… anh nói giỡn vậy mà. Có chuyện gì mà em đánh thức anh dậy sớm vậy ?
– 8 giờ rồi mà anh, hôm qua em nghe anh nói sáng nay anh phải về Thành Phố gặp đối tác ký kết hợp đồng mà. – Thủy nhắc khéo.
Ông Mạnh ngồi hẳn dậy vớ lấy quần áo vắt trên ghế:
– Ừ nhỉ, anh quên mất, may có em nhắc, thôi đợi anh tắm một lát rồi đi ăn sáng, sau đó anh đưa em về Thành Phố luôn, được không em ?
– Dạ được.
Sau lần đó, hợp đồng đó cũng đã được ông Mạnh ký, Thủy cũng nhận được số tiền thưởng của khách hàng là 10 ngàn đô, cầm số tiền 20 ngàn đô ( cộng thêm 10 ngàn đô mà ông Mạnh đã cho) mà cô cứ bần thần suy nghĩ :
– Đời con gái của mình “bán” đi với giá 20 ngàn đô có đáng không ?
( Lời của tác giả : “Quá lời, mẹ kiếp 20 ngàn đô ông đây có thể “mua” được 20 cô gái còn trinh đó” )