khoái lạc, Vân đang đau khổ hơn khi biết mình đã bị gài uống phải thuốc kích dục và trong cơn đê mê đó mình đã vô tình phục vụ hai tên quan chức biến chất đó. Ý nghĩ tố cáo hành động đốn mạt của 2 gã đàn ông vừa cưỡng hiếp cô chỉ chớm lóe lên rồi vụt tắt, chính vân tự nguyện đến đây, chính Vân tự nguyện làm cái chuyện đáng xấu hổ đó thì bây giờ có làm lớn chuyện thì phần thiệt cũng do vân gánh lấy, đó là chưa kể việc kiện hang của Vân vẫn chưa thể xử lý được, chẳng phải trước khi ra về bọn chúng còn hẹn Vân chiều ngày mai quay lại căn biệt thự này để “nhận kết quả” hay sao.
“lũ khốn”… Vân nghiến răng thầm phỉ bang vào cái mác trí thức của bọn cửa quyền, cô cũng thầm hiểu có lẻ mình không phải là con mồi đầu tiên của bọn chúng. Để duy trì cơ nghiệp công ty bé nhỏ của mình, có lẻ Vân phải hiểu là tiết hạnh của mình xem như không còn…Bọn chúng đòi hỏi Vân đến căn biệt thự này chỉ để thưởng thức xác thịt của cô, khi cơn dục vọng được thỏa mãn, Vân bị đẩy ra như một cô gái làng chơi rẻ rung.
Vấn thất thần bước vào trong xe, ra hiệu cho Hòa cho xe chạy về nhà, nhìn thấy vẻ rủ rười của Vân, gã Hòa chỉ dám hỏi “ chị Vân cảm hay sao mà trong mệt mỏi thế”
Vân muốn né tránh câu hỏi đó, cô bây giờ chỉ muốn được ở một mình nên đành ậm ừ cho qua chuyện.
Chiếc xe lừ đừ tiến ra khỏi cánh cổng biệt thự trong ánh mắt dõi theo của tên bảo vệ, hắn ta cũng có tuổi nhưng nét bậm trợn hằn sâu trên nét mặt, hắn ta nhếch mép cười một cách khinh khi, hắn làm việc ở đây đủ lâu để hiểu chuyện gì xảy ra với Vân trên lầu suốt mấy tiếng đồng hồ qua, Vân chẳng phải là nạn nhân đầu tiên, biết bao nhiêu người đàn bà đã phải ngậm đắng ngậm cay làm trò vui kiểu thế này, và hắn cũng thừa hiểu Vân sẽ chưa được tha đâu, vừa khép cổng lại hắn ta vừa thầm nói “ tướng thì ngon vậy không biết ngày mai chịu nổi không “ …
Sau tất cả ê chề nhục nhã phải chịu đựng, giờ đây Vân cũng đặt chân được vào căn phòng quen thuộc của mình. Cô đứng trước tấm gương ở bàn trang điểm, nhìn vào đó mà gần như không còn nhân ra chính mình, một nữ giám đốc tự tin ngày nào bỗng tan biến chỉ trong vài tiếng đồng hồ buổi tối, trở thành một người phụ nữ yếu đuối nhớt nhác đến thảm hại. Hai hang nước mắt của Vân rưng rưng ứa ra khi trong đầu cô lien tục tự hỏi:
“ mày đây sao Vân, mày đã làm gì, mày đã để những người đàn ông lạ chạm vào người, mày để họ ân ái làm tình với mày sao, nhục nhã quá Vân ơi”
Cô ấm ức khóc không thành tiếng khi đôi bàn tay co lại ôm lấy chính đôi vai bé nhỏ của mình, đôi vai mà chưa đầy một giờ đồng hồ trước đây đã hãy còn trần trụi trước cặp mắt thèm khát của những tên hải quan biến chất. Vân xấu hổ với chính mình khi trong cơn nửa tỉnh nửa mê, cô biết mình đang bị làm nhục mà sức chống cự sao yếu đuối như thể mời gọi một cuộc truy hoan lạc. Vân cảm thấy tội lỗi với chồng mình, Mạnh chỉ vừa đi công tác sang nay thôi, vậy mà buổi tối vợ lại giao hợp với người khác, nhục quá, tồi tệ quá.
Vân càng nghĩ mà hai hang nước mắt càng ứa ra, cho tới khi tiếng dập cửa rập một tiếng rõ đanh vang lên. Tiếng cửa dập quen thuộc vừa nghe qua Vân đã biết là ai vào nhà, đó là Hùng, đứa con trai duy nhất của vợ chồng Vân. Năm nay đang theo học lớp 11. Một học sinh không hơn không kém, nếu không muốn nói là một học sinh cá biệt, chỉ có điều Vân hoàn toàn không hay biết về sự đổ đốn thật sự của đứa con trai mà mình hết long yêu thương.
– Hùng, con đi đâu, đi đâu mà giờ này mới về?
Vân vừa gằng giọng vừa liếc nhìn chiếc đồng hồ treo tường vừa nhảy kim đến 11h đêm. Thật sự thương con nhưng Vân khó mà chấp nhận được sự ương bướng của Hùng, nhưng Vân cũng chỉ có thể nghĩ được rằng con trai mình ham chơi. Người mẹ thương con bận rộn với vai trò một doanh nhân đã không lường được con trai mình, Hùng tự bao giờ đã tiêm nhiểm thói hư tật xấu, nó thật sự đang dần dần trở thành một con quỷ con mà Vân hoàn toàn không hay biết.
Trước sự nghiêm khắc của Vân, thằng Hùng thậm chí không nhìn lên mẹ nó đang ở trên lầu một nhìn xuống, lẳng lặng đi vào bếp lục tủ lạnh và tìm thức ăn. Vân không khỏi khó chịu trước thái độ ương ngạnh đó, nhưng cô cũng giật mình vội lùi vào trong phòng của mình, vì trông cô cũng đang chẳng ra gì, chiếc áo sơ mi đức hơn nửa hang nút còn chiếc áo nịch ngực thậm chí bị xé đứt hẳn một bên dây áo, nếu không có chiếc áo vest bên ngoài che phủ thì trông Vân thật lôi thôi…
Vừa quay vào trong thì Vân liếc thấy chiếc điện thoại trên giường lóe sang, có tin nhắn, thật không hiểu ai lại nhắn vào cái giờ khuya khoắt này. Vân cầm điện thoại lên và đoán chỉ có thể là Mạnh, có lẽ đi công tác xa sợ vợ ngủ rồi nên không dám gọi điện mà chỉ nhắn tin hỏi thăm. Nhưng… khi màn hình điện thoại bật sang, Vân bang hoàng khi tin nhắn kia không phải của Hùng, mà của một đầu số lạ, số tuy lạ nhưng qua nội dung Vân đã đoán biết được là ai:
“ Vân em, ngày mai cũng sau giờ làm em ghé qua chỗ khi chiều để lấy giấy tờ em cần, nhớ là phải diện cho hấp dẫn lên, em thơm lắm”
Vân đọc mà rụng rời tay chân, vậy là các lô hang của Vân kẹt ở hải quan sẽ được giải quyết, nhưng… Vân hiểu bọn chúng muốn gì, cả 2 tên Hải quan đó muốn thưởng thức than xác Vân them một lần nữa. Nghĩ đến đó mà tay Vân đã run lẩy bẩy, cô ngã xuống giường và khóc tức tưởi cho cái than đàn bà khốn khổ này.
“ anh Mạnh ơi, chồng ơi, chết em mất thôi “ …