ở………….căn nhà này tài sản chung………….nên bán để chia cho dễ……….vài ngày nữa có người tới coi…………..tôi đi đây”
Nhìn bóng lưng của người chồng hơn mười năm, Dục Thanh khuỵ xuống chảy nước mắt, không biết kiếp trước cô làm gì nên tội để kiếp này ông trời đối xử với cô như vậy.
Nhìn qua cánh cửa he hé, Việt thấy Dục Thanh đang khóc nức nở, Shyn thì đi học rồi, may mà cô bé không chứng kiến cảnh này nếu không chắc cô phải chịu cú sốc tâm lí lớn lắm, tự dưng cậu lại cảm thấy xót thương cho số phận người đàn bà, Việt nhào tới ôm chầm lấy Dục Thanh, cậu chỉ muốn an ủi người phụ nữ này, giống như mẹ cậu vì nhà chồng hành hạ, người phụ nữ này cũng bị người chồng phụ bạc kia dày vò rồi vứt bỏ như một thứ đồ chơi.
Dục Thanh khá bất ngờ khi thấy Việt nhào tới ôm mình, cô biết cậu lại một lần chứng kiến bi kịch của đời mình, lúc này đây cô cần một bờ vai thật sự, chỉ đơn thuần là như thê, cô ghé đầu vào vai Việt khóc to như một đứa bé làm Việt luống cuống tay chân, nhớ lại bộ phim trước kia xem, cậu vòng tay qua vuốt lấy lưng Thanh an ủi, xúc cảm mềm mại từ cánh tay và sự co giản của bộ ngực kia khi ép lên ngực cậu làm cậu nuốt nước miếng ừng ực vì thèm thuồng nhưng không dám làm gì xằng bậy.