cơm chị Ba, em ehả nói với thằng Kỳ chuyện tối hôm qưa là cái gì gì đó mà.
Xuân cười hí hí, thọc tay vào nách Việt làm chàng nhẩy nhổm:
– Cái anh này nhớ giai như hà bá.
Việt cười sặc sụa vì nhột, chàng nắm hai tay Xuân kéo căng ra. Hai thân hình nhập làm một.
Xuân thì thầm:
– Anh đi tắm đi, nước sông sắp rút rồi đó.
Việt buông tay Xuân ra, bò dậy hỏi:
– Nhà tắm có chỗ nhẩy xuống sông không em?
Xuân cười dí dỏm:
– Dạ, có cầu thang xuống để múc nướe thôi. Chứ em chưa thử nhẩy lần nào, em còn yêu đời lắm.
Biết Xuân chọc mình, Việt cười hì hì:
Anh phải nhẩy xuống sông tắm một phát sả sui mới được nhết đinh kỳ cọ cho sạch ba eái chất Cảnh Sát dính vào người mới sống nổi.
Xuân cười ngặt nghẽo, theo Việt xuống nhà tắm.
– Anh thù mấy thằng Cảnh Sát đến thế sao?
Máng chiếe quần dài lên chiếc đinh đóng trên vách ván, vừa bước xuống eầu thang được bắc từ phòng tắm thẳng tuột xuống mé sông, Việt quay lại nói:
– Dân đạp cyclo là không có đội trời chung với mấy thằng Cảnh Sát rồi đó. Mẹ nó, bỏ eây chó lửa ra, “pạc co, tay đôi, anh nuốt ehửng cả chục đứa một lượt. Nó
thoi mình mà mình không dám đỡ mới căm, chứ đừng nói đục lại.
Xuân chọc quê Việt:
Bưa nào anh… đụe bỏ mẹ tụi nó một lần eoi.
Việt cười hì hì:
– Tức thì lúc vắng người chửi cha ehúng cho bõ giận, chứ mình còn ham sống mà, đụng vô chó lửa để tự vận hả.
Nói xong chàng nhào mình xuống nước.
Xuân đứng bên cửa sổ coi Việt lội, nàng nghĩ thầm, phải biến Việt thành chân tay của nàng. Nhất định Việt sẽ làm việc rất đắc lực, vì với phương tiện chuyên chở của chàng, sẽ giúp nàng di ehuyển mau chóng và kín đáo Nàng mĩm cười đắc ý. Hơn thế nữa, thân thể cường tráng với những bắp thit săn lại, cứng như thép nguội kia, lại càng làm nàng hứng khởi.
Đợi cho Việt bơi sát vô trong, Xuân bụm tay làm loa nói lớn:
– Anh Việt ơi, anh có biết lội ngửa không, biểu diễn cho em coi đi.
Việt uốn người, lộn một vòng dưới nước rồi lật ngửa, bơi cho Xuân coi. Chàng thấy nàng cười thực dâm đãng, Việt biết ngay Xuân đang nghĩ gì; chàng lờ đi và tiếp tục bơi vì Việt đang quan sát vị trí phía sau nhà của Xuân. Ngay lúc đậu xe trước cửa nhà nàng, Việt đã biết ngay căn nhà này nằm đối diện với Hải Quân Công Xưởng, nhưng chàng không ngờ phía sau lại eó thể quan sát rõ ràng hoạt động eủa Hải Quân Công Xưởng đến thế. Từ bờ sông bên này nhìn qua, dù từ phòng tắm hay cửa sổ phòng ngử của Xuân, có thể quan sát được mọi hoạt động bên kia sông. Cái vi thế của căn nhà đã vậy, nó lại đượe cất nhô ra ngoài, dài hơn cáe căn khác, nếu Xuân dùng ống nhòm, nàng có thể nhìn thấy hết mọi hoạt động của Hải Quân dọc theo bờ sông; không những là Hải Quân Công Xưởng mà eòn tới luôn các cầu tầu trước bộ Tư Lệnh Hải Quân ở bến Bạch Đàng nữa. Tình trạng này, Xuân có thể biết hết sự ra vô của các chiến hạm đi hành quân hoặc trở về. Chắc chắn nàng biết rõ như bất cứ một sĩ quan Hải Quân nào trách nhiệm về hải trình và cặp bến của cả các chiến hạm tuần dương và tiếp vận, kể cả những chiến hạm vô Hải Quân Công Xưởng sửa chữa.
Tự nhiên trống ngưc Việt đập thình thịch, chàng ngước lên nhìn Xuân, nàng đang ehăm chú nhìn ehàng, khuôn mặt nàng đẹp như một bông hoa đầu mùa giữa nắng sớm.
– Anh Việt ơi, nước bắt đầu xuống rồi đó. Lên đi.
Việt nhoài mình nắm lấy sàn nhà đu người lên. Mực nước thực cao nên chàng không cần dùng cầu thang. Xuân đứng xích vô trơng cho Việt trèo vô nhà, nàng cười dả lả:
– Anh bơi đẹp quá, hèn chi thân hình anh đẹp như
một lực sĩ.
Việt cũng cười theo:
– Ờ dân lao động chứ đâu phải thầy chú đâu mà map mạp được. Đạp xe tối ngày cũng như tập thể thao thôi. Xuân chỉ lu nước ở góc phòng tắm, bảo Việt:
– Anh xối nước ngọt đi rồi lau mình. Ngâm nước lâu rồi coi chừng đau đó.
Việt cười ha hả:
– Em làm như anh là con nít lên ba không bằng.
Vừa nói Việt vừa với chiếc gáo múc nước ngọt xối lên mình, Xuân vẫn đứng đó nhìn ehàng tắm, Việt không ngờ nàng có thể lỳ lợm như vậy. Chàng làm bộ dội mạnh cho nước bắn tung tóe.
– Em lên nhà trên đi, không có ướt hết bây giờ.
Xuân cười ranh mãnh, nói:
– Em còn muốn tắm chung với anh nữa đó, sợ gì ướt.
– A… a… đừng có nói rỡn nhe.
– Em không có nói rỡn đâu.
Xuân vừa nói xong, Việt đã thấy nàng tới sát bên mình. Chàng luýnh quýnh không biết phải làm sao. Máu trong người tự nhiên chẩy mạnh. Việt thấy suốt cuộc đời, chưa có trường hợp nào xẩy ra tréo cẳng ngỗng như lần này. Không hiểu sao chàng lại thấy nhút nhát trước một người đàn bà đang tán tỉnh mình nơi vắng vẻ như thế này.
– Sao anh không xối nước nữa?
– Em không sợ ướt thật sao?
Đã bảo em muốn tắm chung với anh mà.
Vừa nói Xuân vừa cười hí hí và hất mạnh tay Việt, gáo nước lật qưa văng tứ tung. Những hạt nước thấm qua áo Xuân làm lớp vải dính sát vô da thit nàng. Những đường cong hằm lên trên lớp vải. Trong lúc Việt đứng đờ đẫn, Xuân đỡ chiếc gáo trên tay chàng múc nước xối ào ạt vô cả hai người. Hlnh như nàng thíeh thú lắm, Xuân cất tiếng cười lanh lảnh….