Việt nghĩ thầm; thì ra Tổng Nha, hèn gì họ bắt người cũng có kỹ thuật lắm. Không biết Kỳ có thoát khỏi tay đám này không? Chàng mong sao Kỳ giao được mớ hàng đó cho địch, sau này mới dễ phăng ra manh mối. Còn cái mẫu “Pro xi măng” chẳng ăn thua gì, vì chàng đã trộn thêm eát vô rồi. Nếu Việt không lầm thì “Pro xi măng” còn phải hòa với một loại hóa chất lỏng nữa mới dùng được có thể chi Ba bán cơnl sẽ đưa cho Kỳ sau. Tuy nhiên, số cát Việt trộn vô mẫu “Pro xi măng” chắc chắn sẽ vô hiệu hóa công thức eủa mấu hàng. Bây giờ chỉ lo làm sao Kỳ chuyển hàng đi lọt màn lưới Cảnh Sát thì mới tết. Còn đang suy nghĩ miên man, xe đã đậu lại, có người kéo chàng đi, lần đầu tiên bị còng tay và bịt mắt, Việt đi đứng loạng qưạng; chàng vấp chỗ này, đá chỗ kia lung tung. Cuối cùng rồi chàng cũng được dẫn vô một căn phòng. Việt được kéo ngồi xuống chiếc ghế và mở băng bịt mắt, ánh đèn pha lóe lên, rọi thắng vào mặt làm hai con ngươi chàng muốn nổ tung.
Chàng chưa định thần được ngllời đứng cạnh đã sáng cho chàng một cái bại tai nẩy lửa, Việt ngã chúi xuống sàn nhà. Tên đó nắm chàng kéo lên, vừa định thoi chàng một phát nữa, bỗng đèn trong phòng bật sáng, có tiếng quát lớn:
– Ngừng tay. Đit mẹ chúng mày, hại tao rồi.
Việt vừa thấy một đám người vô phòng thật ồn ào.
Tiếng quát lại vang lên:
– Tắt đèn pha.
Cùng lúc tiếng hô, thực lớn:
– Nghiêm.
Bây giờ Việt mới nhìn thấy, không kể những người mới vào, trong phòng eũng đã có bốn, năm người. Một người to lớn trong đám mới vào, đeo lon cấp tá, ông ta đích thân, lụp chụng mở còng cho Việt, khoác vai chàng ra khỏi phòng ngay trước những con mắt thất thần của đám nhân viên. Việt biết ngay những hàng chữ chàng viết trên mảnh giấy báo gói mớ cát đã có hiệu quả rồi.
Không đầy nửa giờ sau, Việt đạp xe đưa Xuân ra khỏi Tổng Nha Cảnh Sát. Xuân cười tươi rói, bảo chàng.
– Anh thấy không, em nói không lý chở gói cát mà có tội sao? Lần này em biết tụi nó tức lắm mà không làm gì được mình.
Việt nhăn nhó:
– Nó có làm gì được em đâu, nhưng mà cái mặt anh sưng tù vù nè.
Xuân làm ra vẻ sành sỏi:
– Thì vô Tổng Nha ai lại không bi đòn rằn mặt, anh mới bị mấy cái bạt tai mà nhằm nhò gì. Có lần tụi nó đá em sưng giò, đi cà nhắe eả tháng cũng chẳng biết than với ai.
Việt làm bộ trách Xuân:
– Em ác lắm, đã biết vậy rồi còn đem anh ra làm mồi cho chúng táp. Lần sau chắc anh tởn tới già, không dám chơi trò này nữa.
Xuân quay lại phía sau nhìn Việt cười thực tình:
– Làm gì mà anh than giữ vậy, để về nhà em thưừng cho.
Việt cúi xuống, không hiểu vô tình hay cố ý, mấy chiếc nút áo trên eủa Xuân không cài; để lộ cả một vùng da thịt trắng nõn. Chàng nhìn thấy hơi thở của nàng rung động trên bộ ngưc căng phồng. Hình như Xuân cũng biết Việt đang ngắm nghía thân thể nàng. Xuân làm bộ nhướn lên cao, ngẩng mặt để từ trên cao Việt có thể nhìn thấy tất cả những gì đáng nhẽ nàng phải che đậy Xuân đã đọc đượe những thèm muốn trong con mắt chàng:
– Chết rồi, từ nãy tới giờ, đưa em ra khỏi Tổng Nha mà không biết đi đâu.
Xuân ẫm ờ hỏi:
– Thế anh muốn đưa em đi đâu?
Nếu anh được phép chọn lựa thì có nhiều chỗ đưa em tới lắm. Dân tứ chiến như anh nơi nào không là nhà.
– Còn như nếu em muốn anh về với em eó được không?
Việt hí hửng:
– Nếu em cho anh về nhà em, có chết cũng chịu nữa.
xuân eười khúe khíeh:
– Anh không sợ tụi eớltl theo dõi, đấm bóp cho anh
một lần nữa à?
Việt cười nham nhở:
– Về nhà với gái cũng phạm pháp nữa à?
Cả hai cùng eười thực lớn, hình như đã quên hết những giây phút nghẹt thở vừa qua. Việt theo lời Xuân, đạp xe tới bến phà Thủ Thiêm, cạnh bộ Tư Lệnh Hải Quân để qua sông Saigon. Tới chợ Thủ Thiêm quẹo tay trái đi dọc theo bờ sông một quãng, Xuân bảo Việt:
– Ngưng lại đi anh, tới nhà em rồi.
Việt thắng xe lại cho Xuân bướe xuống. Nhà nàng phía trước là một quán cốc nho nhỏ; một cái bàn trên bầy la liệt mấy chai keo bánh kẹo, mấy nải chuối treo lủng lẳng, vài trái xoài, ổi và chiếc tủ thuốc lá nho nhỏ. Phía trước bàn, một cái ghế dài để kháeh ngồi uống nước. Xuân chĩ bà cụ ngồi phía sau bàn, bảo Việt:
– Ngoại em đó.
Việt cúi đầu thực xâu:
– Dạ, thưa ngoại. .
Bà cụ nhìn Việt mỉm cười:
– Mời chú ngồi, uống ly trà.
Xuân nói ngay:
– Anh Việt là bạn hàng của con đó ngoại. Để con mời anh ấy vô nhà ngồi chơi, Tụi con mới bị Cảnh Sát bắt, nhưng không có tang vật nên chúng nó phải thả ra. Tội
nghiệp, anh Việt bi chúng nó đánh oan.
Bà cụ suýt soa:
– Vậy sao, tội nghiệp chú Việt, có sao không? Vô nhà đi, vô nhà tắm rửa đi con. Nước sông đang lên lớn đó.
Không để Việt kiP nói gì, Xuân nắm tay chàng kéo vô nhà.
– Ngoại nói anh vô nhà tắm đi, mình mẩy dơ hết rồi
kìa. Mau lên không nước sông xuống dơ lắm.
Việt ngoan ngoãn theo Xuân đi ngay. Chàng để ý căn
nhà eũng rộng rãi, phía hàng hiên là qưán eủa bà ngoại
Xuân, eòn bên trong là phòng ngử. Xuân ehỉ chiếc
giường lớn kê sát váeh:
Cái giường đó là của bà ngoại và thàng con em ngủ
chưng. Phòng em nhỏ hơn ở mé sau, bên cạnh phòng em
là nhà bếp và phòng tắm chung với nhà cầu.
Việt hơi khựng lại, chàng không ngờ nhà eửa Xuân lại
ngăn nắp như vậy.
– Em đã có con rồi à, ông xã đâu rồi?
Xuân hiểu ý Việt, nàng cười khúc khích, kéo chàng vô
phòng:
– Em làm gì có chồng. Thằng đó đẻ ra, cũng chẳng biết bố nó là ai, nói ra anh đừng khinh em nhé. Hồi mới lên Saigon, chỉ có hai bà cháu, sống cực khổ lắm. Em bán mía ghim dọe bến Bạch Đằng. Bà em bán hột vịt lộn ở bến phà. Căn nhà này hai bà cháu mướn lúc nó còn là cái chòi lá, sau này em nhờ chạy hàng của mấy chú thợ trong Hải Quân Công Xưởng, mới dành dụm mua được cái chòi này, sửa chữa lại để ở và làm luôn cái quán cốc cho bà ngoại.
– Con em đâu, nó đượe mấy tuổi rồi?
– Thằng nhỏ đi học, nó cũng lớll đại, 6 tuổi mấy rồi đó Thôi, anh đi tắm đi.
Vừa nói, Xuân vừa cởi nút áo cho Việt, tự nhiên chàng thấy rờn rợn, bàn tay mát rười nlợi của nàng làm chàng sợ vì chàng đã biết rõ thân thế thực sự của nàng. Gần nửa tiếng đồng hồ trao đổi tin tức với phòng hoạt vụ của Tổng Nha Cảnh Sát, Việt đã được cho coi lý lịeh, hình ảnh cũng như tổ chức eủa Xuân. Quả thực, chàng không ngờ được người con gái duyên dáng, yếu đuối như Xuân lại có thể đứng đầu cả một hệ thống điệp báo qui mô như vậy Xấp hồ sơ chàng đọc trong phòng Đại Tá Giám Đốc Trung ương Phản Tmh Báo Hải Quân ehỉ là một phần rất nhỏ so với sự tiết lộ của phòng hoạt vụ Tổng Nha Cảnh Sát. Quả thực họ đã đi trước eơ quan chàng một bước thực dài. Nhưng tới giờ phút này, hình như đang gặp khó khăn và đi vào ngõ bí, vì mặe dù đã sưu tra được thân thế và giám thi mục tiêu lâu ngày, nhưng chưa có được một bằng chứng cụ thể nào để bắt giữ và truy tố nhóm người của Xuân. Vừa rồi họ lại bi Xuân qua mặt một lần nữa? Nhưng không phải chỉ có nhân viên địch mà cả cơ quan bạn cho họ tuột dù?
Việt nghĩ, đây cung là cái vận may của mình và cũng tại sự tham lam và tinh thần bất đoàn kết của các cơ quan tình báo quốc gia!
Trong những loại mục tiêu này, nếu không có nội ứng, không eó một cơ quan nào có thể khai thác một cách khơi khơi các tổ chức được sự huấn luyện chu đáo như thế. Cơ quan tình báo bạn đã dậm chân tại chỗ vì sự thiếu sót đó. Việt mĩm cười, chàng không ngờ mình lại được người ta làm cỗ sẵn cho ăn. Bất giác ehàng sờ tay lên quai hàm, tới giờ này Việt vẫn còn cảm thấy đau đau. Cái thàng mất dạy trong phòng khai tháe đã dàn chào Việt kỹ quá.
Xuân thấy Việt rờ cằm, nàng cũng thấy thương hại cho anh chàng khù khờ, ách giữa đàng đem mang vào cổ. Nàng kéo Việt ngồi xuống giường, thỏ thẻ:
– Anh vẫn còn đau lắm phải không?
Việt mỉm cười, rủa:
– Mấy thằng Cảnh Sát độc ác thực. Người ta có làm gì đâu, bắt đại vô, không nói không rằng gì là thọi liền rồi. Tụi nó làm anh sùng lên, đăng lính Biệt Kích, trở về đục bỏ mẹ cả lũ.
Xuân cười khúc khích:
– Tụi ác ôn đó là vậy, nhưng mà đâu có phải anh đi. Biệt Kích về trả thù như vậy là hết đau đâu.
– Thế em nói phải làm sao?
Xuân ngồi thật sát vô Việt, nàng đã cởi bỏ áo ngoài cho chàng, vắt lên thành giường.
Việt lại rùng mình vì Xuân đã vòng tay ôm lấy chàng, kéo xuống giường:
– Em biết cách làm cho anh hết đau mà.
Việt run run, hỏi:
– Anh đau từ trong tim đau ra, chứ eó phải đau vì mấy cái bạt tai đó đâu.
Xuân thì thầm:
– Nếu anh không khinh khi, em xin được chia sẻ với anh những đau đớn dó, chịu không?
– Anh chỉ là một thằng đạp xe cyclo nghèo hèn.
Xuân lấy tay bị miệng Việt lại, không cho chàng nói nữa.
– Anh nói bậy rồi, trong xã hội trưởng giả này, người ta eoi rẻ sức lao động eủa con người. Nhưng thực ra, anh có biết nhiều nơi lao động là vinh quang không?
Việt bật cười:
– Vinh quang cái con khỉ, đạp xe mệt bỏ mẹ ai mà ham.
Xuân biết không thể nói nhiìlu hơn nữa, nàng trườn tới hôn nhẹ lên má Việt.
– Nhưng em chỉ thương những người như anh.
Thân thể Xuân ép thực sát vô mình ehàng làm máu trong người Việt chẩy mạnh. Không biết tự lúe nào, hàng nút áo trước ngực Xuân tung ra tự bao giờ. Làn da
trắng muốt, eăng phồng những đườhg vòng tuyệt mỹ chạy dài xuống dưới. Việt nói thực nhỏ:
– Còn thằng Kỳ thì sao?
– Em đã nói với anh rồi. Em với anh Kỳ đâu có gì.
Bất quá trong công việc làm ăn thôi mà.
– Kỳ nó có nghĩ như vậy không?
– Hơn một tháng nay rồi, anh Kỳ chở hàng cho em để lấy tiền, ehứ chưa bao giờ em lợi dụng anh Kỳ làm một cái gì khác.
Việt cười hì hì:
– Lúc ở quán