cửa phòng, vừa chạy vừa cài lại áo và la lên:
– Cứu…. với…
Ngoài này tên trộm thấy cô chạy ra cũng giật mình, lúng túng thế nào rơi chiếc điện thoại. Gã nhanh chóng nhặt điện thoại lên cho vào túi để toan chạy thoát. Nhưng tình thế thật khó, dưới mấy bậc thang là cô chủ nhà đang kêu cứu, gã rút con dao bấm ra dọa.” mầy la là tao đâm…. Thấy tên trộm đứng trên cầu thang Ngọc Cúc cũng giật mình cô chạy vọt xuống cầu thang để chạy ra đường kêu cứu. Thấy động tên trộm chạy theo để ngăn cô chủ nhà không truy hô. Vì cầu thang nhà Ngọc Cúc nên cô chạy xuống nhanh hơn gã, tên trộm chay theo thì bị vấp trúng cái gì đó rồi ngã lăn xuống đất. Ba Phát cũng kịp chạy ra, thấy một thanh niên cầm dao lăm lăm rượt theo Ngọc Cúc, hắn nhanh chóng từ bên hông gạt chân cho tên trộm ngã xuống cầu thang. Ba Phát khống chế tên trộm, khóa tay gã lại rồi lột áo gã ra, trói lại. Trong khi Ngọc Cúc đã kịp chạy ra ngoài và truy hô thì hàng xóm bu lại. Ba Phát dẫn tên trộm ra chưa định làm gì với hắn. Thì hàng xóm hỏi Ngọc Cúc hỏi thăm:
– Có chuyện gì vậy?
Ba Phát nhanh miệng trả lời:
– Nhà có trộm.
– Giải nó về đồn đi chú.
Ba Phát dẫn hắn ra rồi kêu xe ôm áp tải hắn về đồn công an. Sự việc diễn biến quá nhanh, Ngọc Cúc từ việc kêu cứu việc Ba Phát cưởng ép cô giờ lại trở thành người bắt trộm cho nhà cô. Hàng xóm lại hỏi thăm cô:
– Chú đó ngon lành dữ, thằng đó có dao mà chú chẳng sao.
– Thôi vô nhà coi có mất gì không cô.
Ngọc Cúc cũng xã giao lại mấy người hàng xóm nhiều chuyện này cho êm xui, không thì họ xì xào bàn tán đến tai chồng cô.
– Dạ anh đó là mối lấy hàng quần áo, ảnh đang trên lầu khiên quần áo xuống thì thằng đó lẽn vô. Nó tưởng nhà không có ai nên vô, chắc chưa mất gì đâu. Thôi để em lên coi cháu tiếp.
Nói xong Ngọc Cúc vào nhà vào nhà và lên lầu 2. Vừa mở cửa phòng cô đã thấy có dấu hiệu lục lọi nhưng bé An vẫn không sao, vẫn nằm ngủ trong nôi (thằng này chưa học tốt nghiệp chung với Luyện đã đi hành nghề). Ngọc Cúc xem lại tủ tiền thì thấy mất 10 triệu và 5 chỉ vàng. Cô hoang mang không biết công an có lấy lại tiền cho cô không.
Bên này, Ba Phát áp ngồi sau xe áp giải tên trộm tới đồn công an, mà hắn khóc lóc van xin quá:
– Anh ơi tha cho em, em cũng vì mẹ già không tiền thuốc than, 3 đứa em còn nhỏ mà bỏ học đi bán vé số, bà chị hai mới mất để lại đứa cháu không có sửa cho cháu nên em mới làm liều.
(Thằng này mới tầm 17-18 tuổi mà có mẹ già chắc mẹ nó gần 40 mới đẻ ra nó, đã vậy còn 3 đứa em => bà này nhỏ không đẻ mà già ham đẻ, Chị chết thì còn anh rể, chị nó thì cũng hơn nó ít tuổi vậy mà tự nhiên lăn ra chết áh)
Thấy thằng ăn trộm than xạo quá nhưng nếu áp hắn tới công an có thể hắn khai Ba Phát đang làm gì với Ngọc Cúc, có thể hắn thấy điều gì đó. Tên trộm bị bắt đang hoảng vẫn cứ tưởng khi nãy cô chủ nhà thấy hắn nên kêu cứu, gã đâu biết cô kêu cứu chuyện khác, còn gã thì có tật giật mình. Ba Phát nói xe ôm dừng lại. Đẩy tên trộm xuống đường, lục tiền,vàng và điện thoại trong túi hắn rồi thả cho hắn đi. Xong Ba Phát lên xe quay lại nhà Ngọc Cúc.
Vừa thấy Ba Phát quay lại Ngọc Cúc vừa mừng vừa lo, mừng là hắn quay lại có cầm trên tay cọc tiền, lo là không biết tên trộm có nói gì với công an cảnh trước đó không. Vì hàng xóm mà biết chuyện thì chỉ có dọn nhà đi chổ khác. Rồi liệu chồng cô có nghe cô giải thích không? nếu chồng cô thông cảm với cô thì cả 2 có đạp lên những lời ra tiếng vào được không. Ba Phát vào nhà đưa cho Ngọc Cúc tiền,vàng và điện thoại. Ngọc Cúc đếm đủ số tiền, vàng rồi trả lại điện thoại cho Ba Phát. Cô nói không phải của mình. Ba Phát bỏ điện thoại vào túi rồi ôm đóng quần áo chất lên xe chạy một mạch về nhà bà Liên trên quận 12.
Tối đó Ngọc Cúc chủ động kể chuyện với chồng: (Ngọc Cúc không nói thì hàng xóm cũng bàn tán đến tai chồng nàng, chi bằng nói trước để chủ động)