một tiếng. Điền Bá Quang ung dung bước vào:
– Chỉ có mấy con rồi này, mà cũng muốn ngăn cản ta sao?
Hắn mở cửa bước vào trong phòng.
– Ngươi chính là Điền Bá Quang sao?
– Chính là tại hạ, đặc biệt đến để gặp nương nương. – Đông Phương trong bộ áo nương nương sang trọng và có trang điểm một chút nên Điền Bá Quang đã không nhận ra.
– Ta nói con ngươi ngươi đó, đúng là kẻ háo sắc gan lớn bằng trời. Nơi nào cũng dám đi.
– Gan nếu không lớn, làm sao có thể hái được hoa.
Nói đoạn hắn bước tới chiếc giường nàng đang ngồi, xoay người định ôm nàng thì Đông Phương đã xoay người đứng dậy né tránh khiến cho hắn bị bổ nhào xuống giường.
– Nếu ngươi có thể đụng được vào người ta, thì ta se ngoan ngoãn phục tùng ngươi. – Nói rồi nàng quay bước đi.
– Ha ha, nghe ra có vẻ rất kích thích. Mỹ nhân, chờ ta với.
Hắn đuổi theo nàng đến một căn phòng khác, rồi bất ngờ ôm trầm lấy nàng từ phía sau. Dương vậy hắn đã đội lên căng cứng và cọ cọ vào mông nàng, khiến nàng cảm thấy rất khó chịu:
– Nương nương, ta bắt được nàng rồi. – Hắn xoay người nàng lại
– Từ từ đã nào, sao ngươi vội vàng thế chứ?
– Sao lại không vội được chứ, nàng đẹp như tiên sa thế này, ai có thể cưỡng lại được. Lão hoàng đế đó thật có phước.