thì hiện tại tệ lắm cũng đã đến Châu Phi rồi, còn nếu hắn bị giết để hủy đi chứng cớ, đoán chừng xương đã từ lâu bị nghiền thành tro rồi, cho nên vụ án này, tôi cho rằng, đã bỏ lỡ cơ hội cao nhất để bắt hung thủ thật sự đứng ở đằng sau .
– Bây giờ cậu nói như vậy thì nếu tôi có thể phê chuẩn cho cậu thực thi giám sát thì cũng không có hiệu quả ý nghĩa gì nữa, với lại tôi tin rằng chuyện giám sát này cậu đã làm rồi, giờ tới tìm tôi , bất quá là để bổ túc cho hợp pháp mà thôi, như thế nào? Có thu hoạch gì không?
-Dạ..vẫn tạm thời chưa có.
Câu trả lời này lời vừa ra khỏi miệng của Miêu Chấn Đông , thì tương đương với thừa nhận sự suy đoán của Trọng Hải, thật sự là suy đoán đã phái người giám sát Trịnh Tam Gia, không chỉ là ở là trụ sở của hắn, mà còn bao gồm điện thoại, nhưng kỳ quái là mấy ngày trôi qua rồi, Trịnh Tam Gia một chút động tĩnh đều không có, thậm chí không có chứng cớ là có biểu hiện rời khỏi huyện Hải Dương một bước .
– Hừm..về chuyện này xem như là tôi không biết, cũng chưa có nghe nói qua , cậu hãy đem người rút về đi , đừng để cho chuyện phức tạp thêm..
– Được rồi , thư chủ tịch, tôi có thể hỏi một vấn đề không?
– Cậu cứ nói.
Trọng Hải biết rõ thằng này là mặt phục nhưng tâm không phục, vì vậy ngẩng đầu nhìn Miêu Chấn Đông, để xem hắn nói cái gì đó…