Dừng xe ở trước ủy ban thôn, Tạ Phương Quỳnh vừa xuống xe, đúng lúc này Lưu Hương Lê nghe thấy tiếng xe nên mau bước ra, nhưng khi nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu trên đôi tay băng bó kín mít , nên vô cùng hoảng sợ .
– Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?
Lưu Hương Lê ân cần quá rõ ràng với Đinh Nhị Cẩu , nhưng Tạ Phương Quỳnh không có quan tâm đến , sự chú ý của cô hiện giờ là con đường lớn sắp làm, con đường này thông đến thôn Lê Viên thôn về sau, ngang qua ủy ban thôn, kéo dài về phía trước, đi thông qua núi, nếu con đường sau khi làm xong, thì ủy ban thôn sẽ thành mặt tiền của con đường mới này.
– Không có việc gì, chỉ là trợt chân trên núi, bị rách chút da , chị dâu đã giúp em băng bó kỹ rồi, không sao đâu.
Đinh Nhị Cẩu hời hợt nói rồi hướng về Tạ Phương Quỳnh đưa mắt nháy một cái, ra ý cho Lưu Hương Lê, bây giờ không phải là nơi nói chuyện này.
Tạ Phương Quỳnh là một thương nhân, hơn nữa là còn là một thương nhân rất nhạy bén, thấy Đinh Nhị Cẩu nói có lý, chồng mình là phó chỉ huy phụ trách làm con đường này, nếu như mình tham dự vào thì sẽ bất lợi cho chồng mình , tuy nhiên vẫn có thể dùng tên người khác để làm, nhưng trên đời này chuyện gì cũng có thề xảy ra , cho nên chú ý cẩn thận vẫn là hơn , không nên vì một ít tiền mà làm phiền toái đến tiền đồ của Trọng Hải .
Không tham dự đầu tư hạng mục xây dựng, cũng không có nghĩa là không thể kiếm tiền, cho nên mới vừa rồi nói với Đinh Nhị Cẩu tìm một chỗ ăn cơm và chỗ ở để ngủ nghỉ chung quanh đây không có, một ý định kinh doanh mới liền xuất hiện ở trong đầu của Tạ Phương Quỳnh, nơi này cách thị trấn Lâm Sơn cũng không xa lắm, sắp tới, những đơn vị thi công cùng ban chỉ huy, với số tiền cả 100 triệu đồng , ít nhất thì phải tiêu tốn tiền ăn ở ít nhất cũng phải một vài trăm vạn, có lẽ còn sẽ nhiều hơn thế nữa….
Bên cạnh ủy ban thôn thì có một mãnh đất trống, diện tích cũng xấp xỉ với toàn bộ ủy ban thôn, ngay tại ven đường của con đường sắp làm, nếu tại đây xây dựng một cái nhà nghỉ kết hợp quán cơm, qua ngày 15 tháng giêng tới, là đã khởi công xây dựng rồi, đến lúc đó, quán cơm mình mở không có đầy khách hàng mới là chuyện lạ…
Nghĩ tới đây , Tạ Phương Quỳnh lại càng hạ quyết tâm không thể trở về , việc này nhất định phải xử lý cấp tốc, sau khi hoàn thành xong có thể kiếm được lợi nhuận không ít tiền , nhưng nếu không được như mong muốn, thì tiêu tốn cũng chẳng bao nhiêu tiền, chỉ cần việc này tìm được phía đối tác là ở thôn Lê Viên, thì có thể miễn đi những thủ tục phiền toái không cần thiết, hơn nữa về vấn đề đất đai cũng dễ giải quyết.
– Chủ nhiệm Lưu, tối nay chị không có về huyện, sẽ ở lại cùng em làm bạn nhé, Tiểu Đinh nếu em muốn về huyện trước thì cứ đi đi, không cần ở lại đây cũng được.
– Ặc..không phải …chị dâu em về 1 mình làm sao báo cáo với chủ tịch Trọng huyện cơ chứ, em……
– Chủ nhiệm Đinh… Chủ nhiệm Đinh, cậu trở về lúc nào vậy? Sao không báo tin cho tôi biết một tiếng, cậu trở về thì thật tốt quá , tôi dự định hai ngày nữa thì lên thị trấn tìm cậu đây..
Đinh Nhị Cẩu lời còn chưa nói hết, thì Phong Minh Đào cùng với một người phụ nữ từ nơi gieo trồng Việt Quất trở lại, thấy hình dáng Phong Minh Đào hiện tại thì cũng biết anh ta đã bỏ ra công sức không ít , cả người vừa đen lại vừa gầy so với năm ngoái .
– À…anh Phong, chào chị… bộ hai người không có về nhà ăn Tết sao?
Đinh Nhị Cẩu thấy Phong Minh Đào cùng đi với 1 phụ nữ xa lạ, nên hắn đoán là vợ của Phong Minh Đào, vì chuyện Việt Quất này, vậy là chắc chắn hôm nay là không trở về huyện được rồi .
– Khục , đừng nói là trở về hà ăn Tết , từ khi tôi quyết định gieo trồng Việt Quất trên mảnh đất này, thì không hề rời đi khỏi đâu hết, à..xin giới thiệu đây là Lý Ngọc Hoa vợ của tôi, hiện tại đã đầu xuân rồi, công việt gieo trồng Việt Quất lập tức phải bắt đầu cho nên ngay vợ của tôi cũng phải đến đây để phụ giúp một tay, đã bỏ ra gần triệu đồng rồi, tôi không thể ném ra ở chỗ này mà không thu hoạch được gì, một giây cũng không dám rời đi đấy…sẵn dịp cậu cũng đến khu vực gieo trồng nhìn qua một chút đi, cậu cũng là ông chủ của……
– Không cần đâu, chuyện này át nữa nói sau … chị Lưu à , tối tay chị dâu sẽ ở nhà chị , em ở đây sắp xếp một chút, lát nữa cũng sẽ đến nhà chị ăn cơm, chị cứ mang chị dâu đi về nhà trước đi.
Đinh Nhị Cẩu ngay lập tức cắt đứt lời nói của Phong Minh Đào, việc này chỉ có rất ít người biết , nếu để cho Tạ Phương Quỳnh hiểu được vụ việc, như vậy thì Trọng Hải chắc chắn rồi cũng sẽ biết, hiện nay chính phủ cấm cán bộ công chức nhà nước đang công tác không được phép kinh thương buôn bán…
Nhưng khi hắn vội vã cắt ngang lời nói của Phong Minh Đào, thì Tạ Phương Quỳnh đã cơ bản hiểu được bản chất của vấn đề, Tạ Phương Quỳnh là người như thế nào mà sau khi nghe thoáng qua lời Phong Minh Đào lại không hiểu hàm ý Phong Minh Đào cơ chứ! Nhưng cô cũng không muốn vạch trần ra thôi….
Vì lúc Đinh Nhị Cẩu bị thương chỉ là sơ cứu, nên sau khi cùng với Lưu Hương Lê, tháo ra lớp băng hai tay của Đinh Nhị Cẩu xem xét thật kỹ, đúng là chỉ là những vết rách ngoài da do đá cứa phải, không nghiêm trọng lắm, rửa sạch lại vết thương rồi đắp thuốc, băng gọn gàng, lần này tuy vẫn còn băng kín, nhưng những đầu ngón tay của hắn thì có thể hở ra ngọ nguậy tạm thời cầm nắm được rồi, Tạ Phương Quỳnh đem chìa khóa xe ném cho Đinh Nhị Cẩu, rồi đeo ba lô đi cùng Lưu Hương Lê về nhà…………………………………………………………….
……………………………………………………………………..
Nhưng buổi tối nay Đinh Nhị Cẩu cũng không có thời gian rãnh rổi để đi đến nhà Lưu Hương Lê ăn cơm, hắn bị vơ chồng Phong Minh Đào hai người đóng cửa lưu lại ăn cơm, lải nhải với nhau đến hơn mười một giờ khuya ..
Đinh Nhị Cẩu lúc này mới có dịp thưởng thức người phụ nữ xinh đẹp, Lý Ngọc Hoa có một mái tóc dài đen nhánh, lúc này mái tóc đang búi cao lên gọn gàng, một đôi kính trắng mang trên đôi mắt, khiến cho cái người đàn bà này thêm nhiều hơn khí chất của người trí thức hòa lẫn sự thành thục vũ mị.
Một đôi nhãn cầu ngập nước trong đôi mắt to lưu động, phảng phất như trong ngày đông lại có ánh thái dương chói chang, làm cho lòng người trong ấm áp đấy, có một loại nói không nên lời rất là thoải mái khi nhìn vào, cái mũi tinh xảo cao cao, da thịt vô cùng mịn màng hồng hào, tạo nên khuôn mặt thoạt nhìn giống như là một quả táo chín, làm cho người ta xem xét xong, xúc động không nhịn được sinh ra muốn cắn lên một ngụm.
Đinh Nhị Cẩu chứng kiến dưới ánh đèn chiếu xạ xuống dưới, lộ tại bên ngoài da thịt kiều nộn như như là trẻ con bóng loáng, tại cổ áo áo sơmi mở ra đáy đầu, non nửa đoạn tuyết trắng bâu vú lộ ra tại bên ngoài, tuy bị cái áo sơmi che phủ hở ra chút ít, nhưng cũng đủ để hấp dẫn trên cái thế giới này tuyệt đại bộ phận ánh mắt của mọi người đàn ông.
Tuy lúc xế chiều trong lúc nói chuyện, Đinh Nhị Cẩu cũng đã quan sát qua người thiếu phụ phong tình vạn chủng này rồi, nhưng hiện tại với khoảng cách gần như vậy tiếp xúc, nghe trên cơ thể người thiếu phụ phát ra hương vị nhàn nhạt làm lay động lòng người, Đinh Nhị Cẩu trong nội tâm không khỏi có chút rung động.
Ba người cùng một chỗ vừa chuyện trò vừa tiếp tục uống một chút ít rượu nho, sau khi nốc cạn ly rượu của mình, Phong Minh Đào đứng lên, vội vàng hướng về phòng vệ sinh đi tới….
Chai rượu nho cũng đã cạn hết, chứng kiến Phong Minh Đào đi rồi, Lý Ngọc Hoa bưng chén rượu nhỏ đưa lên:
– Chủ nhiệm Đinh, tôi mời cậu chén rượu này, cám ơn cậu đã bớt thời gian ngồi cùng với vợ chồng chúng tôi, đêm nay thật sự là rất vui đấy.
Bởi vì Lý Ngọc Hoa cũng đã uống hai ba chén rượu rồi, cảm giác hơi rượu nóng bốc lên trên khiến cho khuôn mặt cô đỏ bừng, có một loại nói không nên lời rất là đẹp mắt, Đinh Nhị Cẩu bây giờ nhìn đến bộ dạng Lý Ngọc Hoa phía đối diện, tim hắn không khỏi nhảy đập thình thịch lên.
– Em cũng rất vui khi có thêm chị đến đây cùng nhau hợp tác..
Đinh Nhị Cẩu nói xong đứng lên, tay cầm chén rượu còn hơn phân nữa của mình, duỗi qua cụng chén với Lý Ngọc Hoa, trong cơn phấn khích vui vẻ Lý Ngọc Hoa chu cái miệng nhỏ, khanh khách nở nụ cười, tay hơi dùng sức chạm mạnh, nhưng vì bàn tay của Đinh Nhị Cẩu vẫn còn bị đau, băng bó kín mít chỉ chừa ra những đầu ngón tay nên giữ cái chén không vững, mà cái chén rượu kia, trong giây phút ấy đã đổ nhào lên nơi cái áo sơmi đang chặt chẻ bao vây lấy đôi bầu vú rắn chắc trên ngực của cô.
– Uí ….
Vốn chính là áo sợi bằng tơ, khi không có thấm nước thì loại này không hề lọt gió, còn bây giờ bởi vì bị ướt đẫm, cho nên trước ngực của Lý Ngọc Hoa cảnh đẹp trở nên cơ hồ trong suốt, tại trước mặt Đinh Nhị Cẩu như ẩn như hiện lên, cái áo dán chặt trên đôi bầu vú, có thể mơ hồ nhìn thấy trong đó màu da non mịn, hai đầu núm vú đội lên trong cái nịt vú rỏ ràng, cái loại mơ hồ mỹ cảm này, so với Lý Ngọc Hoa đem đôi bầu vú trực tiếp bạo lộ, còn là chọc người hơn gấp bao nhiêu lần.
Nhìn đến đây, Đinh Nhị Cẩu không khỏi hít vào một hơi, dưới tình huống này, Đinh Nhị Cẩu liền vội lấy tay, lóng ngóng cầm lấy cuộn giấy, bắt đầu vươn hướng về phía Lý Ngọc Hoa cao ngất bộ ngực, trong miệng thì tự trách cứ lấy mình.
– Xin lỗi chị, em không cẩn thận ….
Biết không có thể để cho Đinh Nhị